Phía xa, mấy ngàn tu sĩ quyết đấu với nhau khiến mặt biển vốn đã chao đảo nay liên tục nổ tung, tạo thành những từng cột nước khổng lồ bắn tung tóe khắp nơi.
Phía dưới mặt biển cũng không an toàn khi mà rất nhiều cổ thú hùng mạnh bị trận chiến này làm cho kinh động, bắt đầu rời khỏi nơi cư ngụ đi săn mồi.
Cứ xác tu sĩ nào rơi xuống dưới biển đều mặc định làm mồi cho đám cổ thú hung tợn này. Mà cảnh giới của bọn chúng cũng chẳng quá thua kém tu sĩ là mấy. Cổ thú cấp bốn tương đương với Đạo Đài tu sĩ rất đông, mà cổ thú cấp năm tương đương với Ứng Kiếp cũng có tới mấy chục. Thậm chí, ẩn tàng bên trong những cổ thú này còn có hơi thở của chân linh cấp sáu sánh ngang với Đế cảnh.
Chính mắt Độc Cô Minh nhìn thấy một con Vọng Nguyệt có hình dáng như mực ống khổng lồ từ dưới đáy biển lao thẳng lên không trung nuốt chửng một Ứng Kiếp đỉnh phong vào bụng, sau đó đổ sầm cơ thể nặng nề của mình xuống mặt biển tạo thành một cơn sóng thần nhấn chìm gần trăm tu sĩ khác ở xung quanh lân cận.
- Chạy!
Độc Cô Minh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dù rằng hắn đã gần như vô địch trong Đạo Đài cảnh nhưng đứng trước tình cảnh thế này, nếu cố chấp lấy cứng đối cứng, tham chiến với đám tu sĩ đang điên cuồng tới mức không cần mạng kia, hắn chắc chắn mười phần bản thân sẽ phải nằm xuống tại đây.
Phía xa, một tốp tu sĩ gồm ba trăm người đã để ý tới hắn. Dẫn đầu bọn họ là sáu tu sĩ trẻ tuổi tu vi Đạo Đài cảnh, vừa nhìn thần thái sát phạt của bọn họ liền hiểu họ là hạng thiên kiêu đạo tử không hề tầm thường, nhất là một nữ tử lam y đeo khăn che mặt, tay cầm sáo ngọc đang lạnh lùng nhìn về phía hắn. Từ nàng ta toát ra vẻ gì đó nguy hiểm vô cùng, thứ cảm giác mà chỉ có đám Hàn Phi, Kiếp Chủ khiến hắn cảm thụ rõ ràng nhất.
- Giết chết tên kia!
Nàng lạnh lùng ra lệnh. Lập tức tốp tu sĩ này đồng loạt đuổi theo sát nút Độc Cô Minh. Vừa hành động bọn họ lại vừa truyền thần niệm với những tốp tu sĩ ở khu vực lân cận để liên kết với nhau, tạo thành một vòng vây vững chắc như thiên la địa võng không một kẽ hở, hoàn toàn giam hãm hắn vào bên trong.
Sự chuyên nghiệp và nhất quán này của họ khiến Độc Cô Minh cảm thấy kinh hãi không thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn giao chiến với một đội quân thuộc về triều đình, rõ ràng tuy tu vi tổng thể thua xa đám thiên kiêu năm xưa ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm do Quan Thất dẫn đầu nhưng lại không hề thua kém về khí thế, thậm chí bọc lót nhau còn tốt hơn vạn lần.
- Giết!
- Giết!
Gần ba trăm người đồng thời hét lớn, lao về phía hắn tung ra những sát chiêu mạnh nhất của mình. Bọn họ không hề muốn dây dưa dù chỉ một chút, một khi ra tay đều dốc mười phần sức lực, khổ hải luôn ở trong trạng thái thiêu đốt để có thể sẵn sàng tự bạo bất kỳ lúc nào.
Đối mặt với tinh thần liều chết này, Độc Cô Minh liền tỏ vẻ ngưng trọng.
Hai tay hắn chậm rãi buông Công Tôn Văn và Đường Nguyên xuống, làn khói xám từ cơ thể tỏa ra chui vào ống tay áo tên thư sinh đang sợ hãi đến mức hai hàm răng va vào nhau kia.
Giả phân thân là phân thân đầu tiên sẽ xuất kích. Nhưng nó không đi tiên phong mà trở thành tầng ám chiêu đầu tiên của hắn.
- Đạo vận hoàn mỹ! Không tệ, xem như lần này gặp được một đối thủ đáng để ta ra tay!
Một trong sáu tu sĩ trẻ tuổi xuất chúng nhất của tốp này cười gằn. Y mặc một bộ trường bào dài màu xanh ngọc, phía trên áo khắc đầy những hoa văn nhật nguyệt. Khoảnh khắc y dứt lời xong, trong hai tay liền xuất hiện một cặp pháp bảo hình song luân đang xoay tròn, từ nó phát ra từng đợt quang huy rực rỡ chói mắt hệt như một mặt trời thu nhỏ vậy.
Công Tôn Văn nói:
- Độc Cô huynh cẩn thận, đó là môn đồ của Nhật Nguyệt thần giáo, một trong những thế lực lớn nhất hạ diện!
Kẻ kia thấy Công Tôn Văn nhận ra thân phận của mình thì ném cho y một cái nhìn lạnh thấu xương, kế đến ném cặp song luân của mình ra bắt đầu công kích Độc Cô Minh.
Cặp song luân xé gió lao đến, dọc đường đi ma sát với không gian liên tục rồi bốc cháy ngùn ngụt. Mà ghê gớm hơn cả là ngọn lửa bao phủ quanh nó có tổng cộng năm màu sắc, tượng trượng cho ngũ sắc hỏa đủ sức giết chết bất kỳ tu sĩ Đạo Đài cảnh bình thường nào.
- Hỏa đạo vận? Không tệ, nhưng chỉ vậy mà muốn giết ta thì chưa đủ!
Đối mặt với đòn đánh đầu tiên này, Độc Cô Minh chỉ đơn giản là điểm ngón tay trỏ về phía trước, nhàn nhạt nói:
- Hóa Sinh thuật, Thủy Vi Hỏa!
Đây chính là môn công pháp hắn đạt được ở trong mộng cảnh tại U Minh cấm địa. Tuy đó chỉ là một tàn dư công pháp, khiếm khuyết rất nhiều về cách vận hành nhưng thông qua hắn cải tạo lại, từ mình tu bổ những chỗ khuyết thiếu thì uy lực đã trở nên mạnh mẽ vô bì, có lẽ không chênh lệch mấy với công pháp nguyên bản. Thậm chí độ phức tạp biến hóa trong đó còn nhiều hơn mấy lần, vì bao hàm cả chút ít những đạo vận khác trong đó.
Theo giọng nói của hắn cất lên, tên tu sĩ kia cũng ngay lập tức biến sắc.
Vì ngay lúc này đây một hỏa tu như y vậy mà cũng cảm nhận được sức nóng cường đại đang bốc lên ngùn ngụt thiêu đốt cơ thể mình. Mà mình thì dường như không chịu được loại sức này, nếu còn cố chấp ngạnh kháng thì chắc chắn sẽ bị thiêu cháy thành tro.
- Ngươi cũng là hỏa tu? Nhưng trong tình huống không sử dụng đạo vận, vì sao lại có thể lấn áp loại đạo vật cùng chủng loại như ta?
Lửa đến từ mặt biển bùng lên, trình độ thi triển Hóa Sinh thuật xảo diệu đến mức biến một loại vật chất đối nghịch thành chính thiên địch của nó, mà ở đây là “thủy và hỏa”, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới cao nhất về biến ảo, không phải hạng thiên kiêu lôm côm như y có thể hiểu nổi.
Độc Cô Minh cười nhạt.
Năm tháng thái cổ đã lấy đi của hắn rất nhiều thời gian.
Nhưng những đoạn thời gian này không hề uổng phí.
Hắn dùng mấy chục năm tu hành một mình trong hư vô, lúc rảnh liên tục sử dụng đạo pháp Mộng Thành Chân để mô phỏng ra địch nhân rồi quyết đấu. Mộng Thành Chân cũng có công năng diễn luyện những ý tưởng về thần thông mới lạ của hắn, giúp hắn hiểu được nó có thực tế hay không, sai chỗ nào lập tức có thể phát hiện và sửa chữa lại. Nhờ đó giúp trình độ đấu pháp của hắn tuy chưa đạt đến hoàn mỹ như Vương Nhất cũng không quá cách biệt, chỉ kém nhiều nhất một đường tơ.
- Muốn chạy?
Mắt thấy tên tu sĩ kia toan tung người né tránh, Độc Cô Minh phất tay một cái, lập tức mặt nước đang bốc cháy ngùn ngụt kia biến thành một con thủy long màu lam khổng lồ đuổi theo. Khoảnh khắc khoảng cách giữa hai bên bị thu hẹp lại chỉ còn ba trượng thì con thủy long này liền há lớn miệng mình ra ngoạm lấy y. Sau cú ngoạm này, hỏa tu Nhật Nguyệt Thần Giáo ngay lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi, chỉ còn lại cặp song luân như mất linh rơi tõm xuống mặt biển trước sự kinh hãi của mọi người.
Độc Cô Minh đắc thủ xong không hề dừng lại mà tiếp tục trừng mắt nhìn về phía một tu sĩ khác đang lao tới chỗ mình.
Tên này lập tức như trúng phải tà thuật, hai mắt chảy đầy máu tươi rồi tuyệt khí mà chết, thân hình rơi thẳng xuống mặt biển rồi bị một con cổ thú hình dáng cá chép khổng lồ há miệng nuốt chửng.
Đây là Nhãn Đao! Lấy “thần thái và ý niệm” làm đao, đâm thẳng vào linh hồn đối phương!
Chiêu thức này đã lâu hắn không sử dụng vì khi cùng cấp độ rất khó thi triển. Giả dụ đối phương chống đỡ được thì linh hồn mình lại bị cắn trả ngược lại. Có thể nói hại địch bảy thì hại ta cũng mười. Tuy nhiên nếu dùng nó với những tu sĩ đẳng cấp tầm thường, lại xuất kỳ bất ý thì sẽ rất dễ đắc thủ, thậm chí còn có thể dùng sự khủng bố do nó mang lại chấn nhiếp những kẻ không hiểu huyền cơ bên trong.
Đơn cử như Công Tôn Văn, y thấy Độc Cô Minh giết người dễ dàng như vậy liền há hốc mồm vì kinh ngạc:
- Trừng mắt một cái liền giết một mạng người? Tên Độc Cô này vì sao lại đột nhiên mạnh đến vậy?
Nhưng rồi y chợt nhớ đến cảnh tượng trong khoang thuyền ban nãy. Mấy chục tu sĩ Đạo Đài cảnh đều “chết đứng” tại chỗ, mặc dù thân thể còn nguyên vẹn nhưng đã hồn phi phách tán từ bao giờ, chết trong mê man. Rõ ràng tất cả là do tên tu sĩ tóc bạc áo trắng này làm ra.
- Muốn giết ta, cái giá phải trả không nhỏ đâu! Mau mau tránh ra, các ngươi có thể bảo mệnh mà ta cũng vậy, không bên nào thiệt cả!
Độc Cô Minh hai chiêu giết hai người, nhưng lại không hề cảm thấy tự đắc, trái lại áp lực trong lòng lại càng trầm trọng hơn.
Gần ba trăm tu sĩ còn lại đã dùng ánh mắt đề phòng để quan sát hắn, kế đến, bọn họ bắt đầu triển khai ra một loại trận pháp khá lạ lẫm vây quanh hắn. Thiên địa linh khí bắt đầu dâng lên cuồn cuộn như hưởng ứng với họ, giúp khí thế của bọn họ được kéo lên vô số lần.
Mà lúc hắn nhìn phương vị và cách di chuyển của đám người này thì vô cùng kinh hãi, vì nó không ngờ lại giống y hệt nguyên lý hoạt động của Đẩu Chuyển Tinh Di.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."