- Kia… kia là?
Những tưởng chỉ có bấy nhiêu bất ngờ thôi, nhưng khi Độc Cô Minh ở phía xa hét lớn một tiếng, tám tòa đạo đài trong ấn đường giữa trán hắn rung chuyển dữ dội, kích phát tám loại đạo vận hoàn mỹ lan tràn khắp trời đất thì những lão già Ứng Kiếp cảnh đang đứng quan chiến lại biến sắc lần nữa.
- Tám loại đạo vận khác nhau? Hơn nữa toàn bộ đều đạt tới hoàn mỹ!
- Là chín đạo!
Một lão già khác nhìn về hướng của Công Tôn Văn phía xa, ngưng trọng nói.
Lúc này đây y đang lao tới chém giết với gần năm mươi tên tu sĩ đang truy sát mình. Nhưng giống như có tà thuật nào đó xảy ra khiến năm mươi tên này vậy mà lại đứng bất động như trời trồng, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngơ ngẩn. Dù bị tên thư sinh trói gà không chặt kia chém trúng cổ, khiến máu tươi đỏ thẫm phun ra như suối nhưng vẫn không phản kháng hay biểu cảm đau đớn. Tới tận lúc tuyệt khí chết đi vì mất máu thì vẻ mê man này vẫn chẳng thay đổi chút nào, thân hình bọn họ nhanh chóng đổ rầm xuống sàn gỗ của thương thuyền, biến thành một cái xác lạnh lẽo.
- Đạo vận về mộng cảnh, huyễn thuật của hắn cũng đạt tới hoàn mỹ!
Mấy tu sĩ Ứng Kiếp lập tức nhận ra vấn đề.
- Theo ta thấy không chỉ có như vậy đâu! Hắn vừa dùng tay không đánh nát một kiện Nguyên bảo thượng phẩm, rõ ràng nếu tính ở cấp độ Hỗn Nguyên cảnh thì thân thể cũng đã đạt tới hoàn mỹ, chỉ là không theo kịp tu vi mà thôi!
- Đây là loại quái thai gì? Đạo vận hoàn mỹ, lực đạo hoàn mỹ, thân thể cũng hoàn mỹ, trình độ đấu pháp cũng gần như tiếp cận hoàn mỹ! Tu sĩ như vậy, nếu không thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ thì làm gì còn thiên lý nữa kia chứ?
- Chúng ta phải giết một người như vậy sao? Hắn là nhị hoàng tử, đứa con trai bất hạnh lưu lạc ở cổ nhân giới của Lạc Thần. Nếu hôm nay hắn không chết, tương lai Lạc giới ta nhất định có thêm một vị thủ lĩnh kiệt xuất nữa. Hy vọng thống nhất nhân giới cũng sẽ lớn hơn, mà tương lai, rất có thể nhờ hắn mà nhân giới sẽ lại tiếp tục tái hiện thịnh thế như năm tháng có Bá Luân đại thần tọa trấn!
- Các ngươi nghĩ gì vậy? Mới chỉ có thế mà đã muốn phản Thái tử Hạo rồi sao?
Đám tu sĩ Ứng Kiếp bắt đầu động tâm trước sự xuất chúng của Độc Cô Minh.
Phải đến cảnh giới này rồi bọn họ mới hiểu chỗ đáng sợ của cái gọi là “kiếp”.
Sau Đạo Đài chính là “ứng kiếp”! Đạo bản thân muốn thăng hoa, tiếp cận với thiên địa đại đạo thì phải trải qua khảo nghiệm, để xem nó có xứng đáng tồn tại hay không. Chỉ khi chịu đủ chín lần tai kiếp, đạo bản thân trở nên vững mạnh thì mới đủ tư cách tiến vào Đế cảnh, trở thành chí tôn của chúng sinh.
Cái gọi “cấm kỵ”, chính là thiên địa giáng xuống tai kiếp với tất cả sinh linh trong thương khung này, bất kể tu vi của họ có đã đạt tới Ứng Kiếp cảnh hay chưa. Thử nghĩ xem, đến tu sĩ Ứng Kiếp mà còn sống dở chết dở với tai kiếp của thiên địa, huống hồ là những sinh linh cấp thấp khác. Tuy nhiên, cấm kỵ còn có một điểm khá kỳ quặc là khi giết đủ một số lượng sinh linh cấp thấp nhất định rồi thì sẽ dừng lại, bắt đầu nhắm tới những sinh linh cấp cao hùng mạnh hơn. Mà lúc cuối cùng của cấm kỵ, mọi thứ sắp kết thúc thì sự truy sát này lại càng khủng bố, đến Kiếp cảnh cũng khó lòng trụ qua nổi nếu không tự phong ấn mình, vĩnh viễn không được để lộ khí tức hay tu vi ra bên ngoài.
Có thể nói, cấm kỵ buông xuống chính là điều bất hạnh với những tu sĩ từ Ứng Kiếp cảnh trở lên trong thời đại này, bởi vì bọn họ chắc chắn giữ trong tay tấm vé diệt vong, trừ phi là tìm được loại thủ đoạn nghịch thiên giống đám hào kiệt như Bất Động, Diêm La.
Mà bọn họ, bất kỳ ai cũng đều là trụ cột trong thế lực hoặc gia tộc của mình. Nếu chết đi rồi thì thế lực và gia tộc làm sao bảo đảm sẽ được an toàn trong loạn thế kia chứ? Chính vì vậy, từ lúc cấm kỵ buông xuống cách đây mấy năm, mọi người ở Lạc giới đều rất trông chờ nơi đây sẽ sản sinh ra một vị hào kiệt đủ cường đại, đủ xuất chúng để bảo vệ hậu nhân và huyết mạch của họ, trong trường hợp bọn họ không may chết đi.
- Chúng ta chỉ đang tiếc nuối một chút. Vì sao hắn lại là nhị hoàng tử cơ chứ? Nếu hắn là một người khác, cha mẹ của hắn không phải Lạc Thần thì thật tốt!
Một người thở dài nói.
- Hừ! Để tránh đêm dài lắng mộng, ta ra tay đây!
Một tu sĩ Ứng Kiếp sơ kỳ hừ lạnh, bắt đầu hóa thành làn khói xanh tham chiến.
Phía xa, Độc Cô Minh dùng cuồng đạo vận và chiến đạo vận tung hoành ngang dọc.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tay phải làm đao, tay trái làm kiếm liên tục trảm sát những tu sĩ cản đường mình. Máu tươi của họ nhiễm đỏ bạch y của hắn, xác người liên tục rơi xuống mặt biển làm mồi cho đám cổ thú cũng điên loạn không kém.
- Giết! Giết! Giết!
Độc Cô Minh thét lớn, kiếm khí từ cơ thể bắn ra bốn phía xung quanh.
Mắt có thể phát kiếm khí, lỗ chân lông cũng phát ra kiếm khí, ngay đến động tác hất mái tóc bạc cũng có thể tạo thành kiếm khí lăng lệ chém bay đầu một tu sĩ Đạo Đài.
Trình độ đấu pháp của hắn đã siêu việt đến mức vượt qua tất cả những tu sĩ đồng giai, hay nói đúng hơn là tất cả những tu sĩ có mặt ở đây. Chỉ cần những kẻ từ tốp năm trở lên của Phong Vân bảng không xuất hiện, sẽ chẳng có ai đủ tư cách tiếp chiêu của hắn.
Thứ mà bọn họ có lợi duy nhất chính là nhân số đông như kiến cỏ của mình. Cứ người này ngã xuống lại lập tức có người khác thay thế vào, tầng tầng lớp lớp, giết mãi không hết.
Đến độ mặc dù Độc Cô Minh sở hữu Trường Sinh thể cảnh giới kim huyết nhưng cũng dần cảm thấy mệt mỏi kiệt lực, hai tay bắt đầu nặng dần, không còn linh hoạt được như lúc đầu nữa.
Đúng vào lúc này, một luồng nguyên lực cuồng bạo bỗng từ sau lưng đánh tới khiến hắn da đầu hắn tê dại. Luồng nguyên lực này rõ ràng không thuộc về đẳng cấp Đạo Đài mà nằm ở Ứng Kiếp, chỉ cần trúng một chiêu thôi cũng dư sức khiến thân thể hắn bị nghiền nát ngay lập tức.
- Ứng Kiếp tu sĩ ra tay rồi, phen này để xem hắn làm sao nghịch thiên nữa!
Đám tu sĩ đang vây công hắn mừng thầm trong lòng. Sự hung tàn và mạnh mẽ của Độc Cô Minh bắt đầu khiến họ có chút sợ hãi. Mới giao chiến gần nửa canh giờ thôi mà số lượng tu sĩ Đạo Đài ngã xuống đã hơn hai trăm người. Mà tên cuồng nhân kia lại không có dấu hiệu gì là sắp thất thế, mặc dù động tác có hơi chậm lại nhưng nguyên lực vẫn rất hùng hậu, gần như vô biên vô tận.
Để hóa giải luồng nguyên lực đang đánh lén mình, Độc Cô Minh lập tức quay lưng lại, tay phải vung xuống, chém ra một đao Phá Sát.
Phá tan sát cục sau đó giết ngược trở lại!
Phá Sát vừa ra, luồng nguyên lực cuồng bạo lập tức bị chém lại hai nửa khiến lão già trên không trung khẽ kêu “hả” như đang bất ngờ lắm.
Khoảng cách giữa Ứng Kiếp sơ kỳ và Đạo Đài đại viên mãn như trời với đất.
Một Ứng Kiếp sơ kỳ đủ sức phất tay giết cả chục Đạo Đài đại viên mãn một cách dễ dàng chứ đừng nói tới một tên Đạo Đài trung kỳ như Độc Cô Minh.
Thế nhưng Độc Cô Minh chẳng những không chỉ đón đỡ được mà còn “phản sát” ngược lại, đao khí mãnh liệt khiến lão già Ứng Kiếp sơ kỳ phải thuấn di né tránh.
- Ta chưa từng giết qua Ứng Kiếp cảnh bao giờ, lấy ngươi mở màn đi! Để xem một tiền nhân lạc hậu về con đường tu luyện, liệu có thể đánh bại hậu nhân trong đại thế cuồn cuộn như ta hay không!
Độc Cô Minh lạnh lùng nói, tay phải lại vung xuống, chém ra một đao Kinh Thần!
Đao này mỹ lệ vô song, đẹp như một đóa hóa nở rộ giữa không trung, tuy nhiên vẻ đẹp này lại ẩn tàng sát cơ khiến quỷ thần phải chấn kinh.
Chưa dừng lại ở đó, tay trái hắn duỗi ra tạo thành hình chưởng kiếm, chém ra một thức trong Độc Cô Cửu Kiếm - Tầm Tử.
Tầm Tử nghĩa là đi tìm chết.
Một kiếm này tượng trưng cho loại tính cách cố chấp đến mức trở thành một dạng ngu xuẩn trong mắt thế nhân của hắn. Tuy nhiên hắn không hối hận vì sự ngu xuẩn này mà còn cảm thấy thống khoái!
Vì nó xứng đáng!
Vì ai mà xông vào tuyệt lộ, vì ai mà thập tử vô sinh, vứt bỏ sinh mạng, như thiêu thân lao đầu vào biển lửa, dù biết đi tiếp sẽ là chết nhưng vẫn tuyệt đối không quay đầu!?
Đó chính là ý cảnh của một kiếm này!
Tròng mắt tu sĩ Ứng Kiếp kia co rụt lại. Không thể tin được lão ta lại cảm thấy nguy cơ sinh tử bên trong nhát kiếm tưởng như vô hại Độc Cô Minh đang chém tới.
Nhát kiếm kia không có kiếm quang rực rỡ, không có kiếm khí lăng lệ, chỉ có một dạng cố chấp không màng tất cả, muốn đâm đầu vào chỗ chết.
- Bỉ Thu Hoa Chướng!
Lão quát lớn, một hư ảnh rừng hoa xuất hiện bao quanh thân thể, trong mỗi cánh hoa mường tượng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ cường đại của Ứng Kiếp cảnh. Lão muốn dựa vào những cánh hoa này triệt tiêu một kiếm chết chóc kia.
Khoảnh khắc kiếm chém đến nơi thì hư ảnh rừng hoa cũng rung động dữ dội, những cánh hoa giống như bị loại kiếm khí mờ nhạt kia chém rụng toàn bộ, bay lả tả trong trời đất.
Xuyên qua kẽ lá, lão già thấy được thân ảnh đang lao tới của Độc Cô Minh, không thể tin nổi bằng một cách nào đó tốc độ của hắn lại sánh ngang với nhát kiếm bản thân hắn vừa chém ra, cùng lúc tấn công về phía lão.
- Chết!
Độc Cô Minh quát lớn, chưởng kiếm chém xuống gia tăng thêm uy lực của Tầm Tử đã bị những cánh hoa bay tán loạn hóa giải bớt sự nguy hiểm, khôi phục sát cơ khủng bố của nó, nhắm thẳng vào đỉnh đầu lão già trước mặt.
Toàn trường như nín thở trong sát na này, hình ảnh tiếp theo mà bọn họ được chứng kiến khiến bọn họ nhớ mãi không quên, vĩnh viễn khắc sâu vào ký ức, trở thành một nỗi khiếp sợ không cách nào phai nhạt.
Chưởng kiếm chém xuống, từ đỉnh đầu lão già Ứng Kiếp sơ kỳ bổ xuống một nhát trí mạng.
Ngay lập tức khiến lão ta đứt đôi thân thể, thần hồn đều bị hủy diệt, vong mạng ngay tức khắc.
Một tu sĩ Đạo Đài cảnh, không ngờ bằng tay không lại đánh chết một tu sĩ Ứng Kiếp cảnh thế hệ trước chỉ sau vỏn vẹn vài đòn giao thủ qua lại.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."