- Hắn còn là người không chứ?
- Tu sĩ cổ nhân giới chẳng lẽ lại khủng bố đến như vậy? Nhưng rõ ràng Lạc giới chúng ta được dung hợp thêm tiên huyết, trở thành bán tiên bán nhân, nếu tính về mặt thể chất đã siêu việt lúc trước, gần như đủ sức so sánh thân thể tiên thiên của ngũ đạo tự phong, vì sao lại thua kém quá nhiều một nhân tộc nguyên thủy được?
Nhân tộc Lạc giới vào lúc được Tiên Hoàng đại xá, ban cho vùng tinh hà này để cư trú thì đã tiếp nhận yêu cầu duy nhất của ông ta dành cho họ.
Họ phải tự cải biến huyết mạch, đi qua Thăng Tiên trì ở trung tâm mỗi vị diện để dung hoà tiên huyết với nhân huyết, nhờ đó trở thành bán tiên bán nhân, sở hữu thế mạnh về thể chất của cả hai tộc đàn.
Chính nhờ việc này mà tư chất nhân tộc Lạc giới mới được đẩy lên tầm cao mới, trong mấy chục năm ngắn ngủi mà phát triển phồn thịnh đến mức khiến tứ tộc quỷ ma yêu thần cảm thấy bị uy hiếp.
Anh kiệt của Lạc giới xuất hiện nhiều vô số kể, trong đó đáng chú ý nhất phải nhắc đến Vương Thần, một khoáng thế thiên tài của Thất Sát bang.
Nghe đồn rằng y sau khi đầu nhập vào tổ chức này thì liền trong một quãng thời gian ngắn ngủi chiếm được sự tin tưởng của giới cao tầng, thậm chí còn được nhận làm chân truyền đệ tử của vị Kiếp cảnh cường giả đang tọa trấn nơi đây.
Vương Thần xếp thứ năm trên Phong Vân bảng, là nhân vật được đem so sánh rất nhiều với Hoa Vô Thác của tiên tộc trong mấy chục năm qua. Mặc dù song phương chưa chạm trán với nhau lần nào, nhưng cả tiên lạc lưỡng tộc đều hy vọng ngày này sẽ sớm xảy ra để phân định ra ai mới là người đủ tư cách trở thành Thiên Đế trong tương lai.
Dĩ nhiên, phía trên vị trí thứ năm của Vương Thần vẫn còn có Luyện Thương Khung của ma tộc, Lôi Tuyết của quỷ tộc và Thư Trung Hận của thần tộc cũng xuất chúng không kém. Nhưng những chiến tích của họ vẫn chưa rực rỡ bằng hai vị anh kiệt này, bị thế lực ở đằng sau lưng kiềm kẹp quá nhiều.
Trong số lục đạo thì yêu tộc yếu nhất, vẫn chưa xuất hiện nổi một kẻ nào đủ sức để chen vào nhóm ngũ đại anh kiệt kể trên.
Tuy nhiên yêu tộc cách đây mấy tháng bỗng xuất hiện một số dị động lạ thường.
Tất cả các thánh địa của bọn họ đều phong bế lại, ngăn không cho bất kỳ ngoại nhân nào thâm nhập, đồng thời triệu tập toàn bộ những thiên kiêu đang lịch luyện ở trong tinh không trở về thánh địa, dường như đang chuẩn bị cho một sự kiện đó cực kỳ trọng đại.
Sau khi ngũ giới còn lại dò la tra xét thì liền nhận được tin tức vô cùng kinh người, đủ khiến cả tinh không dậy sóng.
Đó là Yêu Tổ trở lại rồi!
Vị thống lĩnh vạn kiếp của yêu tộc đã trở lại!
Tin tức này tuyệt đối chính xác vì chỉ có vị thống lĩnh này mới có thể khiến cho tất cả bức tượng hào kiệt trên các thánh địa yêu tộc trải dài khắp ngũ giới đồng thời tỏa ra yêu quang chói lọi. Kế đến chấp niệm bên trong những bức tượng còn tự tán đi, hóa thành hồn huyết nâng cao phẩm cấp huyết mạch cho tộc nhân.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà thực lực tổng thể của yêu tộc đã được kéo lên một tầm cao mới, hứa hẹn sẽ đưa đến một thế hệ anh kiệt đủ sức tranh phong với năm giới còn lại trong thời gian ngắn nhất.
Quay lại hiện tại, việc Độc Cô Minh bày ra chiến lực cường hãn đến mức độ còn trên cả Vương Thần từng thể hiện ra khiến những kẻ đang có mặt ở đây không khỏi cảm thấy phiền não. Nhất là đám binh lính triều đình đang giả trang thành người Thất Sát bang này.
Vương Thần vẫn luôn là một mối nguy cơ tiềm tàng đối với hoàng thất vì đi theo chủ nghĩa cực đoan của Thất Sát bang.
Tương lai nếu y trưởng thành, đủ mạnh mẽ thì sợ rằng sẽ lật đổ cả Lạc thần và Thái tử Hạo, chiếm quyền khống chế Lạc giới.
Thái tử Hạo mặc dù rất giỏi về mặt chính trị nhưng lại không mấy xuất chúng trên con đường tu luyện, không thể hiện ra chiến lực quá khủng khiếp. Hiện tại nếu triều đình có thêm một người bù lại khuyết điểm này của y thì thật viên mãn, tương lai cũng sẽ không sợ Vương Thần mạnh lên rồi lật đổ cả vương triều này.
Cầu được ước thấy, bọn họ đúng là đã được như ý nguyện khi mà một kẻ xuất chúng còn hơn cả Vương Thần đã xuất hiện.
Chỉ hiềm nỗi kẻ này lại chung huyết thống với Thái tử Hạo, bối phận còn cao hơn một bậc, là nhị hoàng tử, con trai thứ hai của Lạc Thần.
Bây giờ giết hắn thì nuối tiếc, mà không giết hắn thì tương lai chẳng khác nào tự lấy đá đập lên chân mình, cho hắn cơ hội giết Thái tử Hạo đoạt lấy hoàng vị.
- Giết đi! Nghĩ nhiều làm gì?
Có mấy Ứng Kiếp cảnh bắt đầu không chịu được sự rối não này nữa, bắt đầu lao xuống ra tay với Độc Cô Minh.
- Hay lắm! Cuối cùng đã nhịn không nổi rồi!
Độc Cô Minh cười lạnh. Việc bọn họ tham chiến không nằm ngoài dự tính của hắn.
Chỉ thấy mắt hắn hơi đảo qua mặt biển đang cuộn sóng bởi vô số cổ thú hùng mạnh bên dưới. Những cổ thú này tu vi rất cao, trong đó mạnh nhất chính là Vọng Nguyệt và con cá chép kia, đủ sức nuốt được cả Ứng Kiếp cảnh. Nhưng hiềm nỗi trí tuệ của chúng lại không cao lắm, ngoài bản năng “đớp nuốt” ra thì chẳng còn kỹ xảo gì khác. Trong tình huống bình thường đến hắn còn dư sức né tránh được bọn chúng chứ đừng nói đến đám lão quái kia.
Thêm vào đó những cổ thú này ngày càng bị thôi miên bởi tiếng sáo của Trang tiểu thư thần bí kia, bị nàng ta dẫn dắt theo ý của bản thân, không còn tàn sát bất phân địch ta nữa. Chỉ tập trung tấn công hắn.
Tuy nhiên, sinh lộ của Độc Cô Minh lại hoàn toàn đặt trên đám cổ thú này.
Việc hắn nương tay cho Trang tiểu thư mặc dù có thể dễ dàng tiếp cận rồi diệt sát nàng ta cũng bởi vì chờ đợi sinh lộ này hiện ra.
Mấy ngàn tu sĩ lại gầm thét điên cuồng lao tới tấn công hắn, ngay phía sau lưng họ là bảy Ứng Kiếp cảnh sơ kỳ có, trung kỳ có, còn mãnh mẽ hơn lão già vừa nãy bị hắn giết gấp bội phần.
Chỉ thấy Độc Cô Minh chân đạp hư không, thi triển Hành Vân Lưu Thủy và Bách Bộ Hồng Trần liên tục luồn lách tránh né, bất tri bất giác đã đến rất gần với mặt biển đang sôi trào bên dưới.
Không ít cổ thú thấy hắn xuất hiện liền điên cuồng tấn công nhưng đều bị hắn gạt đỡ toàn bộ. Mà từ sâu dưới đáy biển, hai cỗ khí tức khủng bố thuộc về Vọng Nguyệt và con cá chép cũng bắt đầu hiển lộ ngày một rõ, chắc chắn chỉ ít phút nữa thôi hai cổ thú cường đại này sẽ tiếp tục ngoi lên khỏi mặt biển tấn công hắn.
- Chạy đi đâu!
Bảy lão già Ứng Kiếp quát lớn.
Tốc độ và thân pháp của Độc Cô Minh quá nhanh khiến họ phải vất vả lắm mới đuổi theo được. Vì đơn giản hắn khôn khéo lợi dụng khoảng cách giữ đội hình của mấy ngàn tu sĩ Đạo Đài để len lỏi vào trong, biến chúng thành lá chắn cho mình. Bảy lão già Ứng Kiếp mặc dù rất mạnh nhưng lại không dám ra tay vì sợ sẽ giết nhầm người cùng phe. Vì thế đành cắn răng đuổi theo tên tu sĩ tóc bạc bằng phương pháp phổ thông nhất - khinh hành và thuấn di!
Rất tiếc hai lĩnh vực này bọn họ đều đã lỗi thời, còn lâu mới sánh bằng một kẻ từng ngộ ra khinh hành đạo vận như Độc Cô Minh, vì vậy liền bị hắn vờn cho chóng mặt, thậm chí còn khiến đội hình vốn dĩ khăng khít của mấy ngàn tu sĩ trở nên đại loạn.
Cả bọn rượt đuổi nhau hồi lâu, chớp mắt đã sát với mặt biển một cách tối đa.
Ở trên không trung, Trang tiểu thư kia vẫn đang cầm sáo ngọc liên tục thổi.
Trán nàng ta vã mồ hôi như tắm, mặc dù đeo khăn che mặt nhưng làn da ở trán, xung quanh mắt lại trắng bệch thể hiện rõ sự quá sức.
Để tác động đến được Vọng Nguyệt và cá chép, thêm vào cả ngàn cổ thú đủ chủng loại và tu vi khác không phải đơn giản. Làm được như từ nãy đến giờ đã là cực hạn của nàng ta rồi.
- Chết đi!
Vô số những đạo thần thông đánh về phía Độc Cô Minh nhưng bị hắn né tránh toàn bộ, rơi xuống phía dưới khiến cho mặt biển nổ ầm ầm, bụi nước văng tung tóe.
Đúng lúc Độc Cô Minh đang sắp một lần nữa thoát khỏi việc bị một Ứng Kiếp cảnh trung kỳ áp sát thì phía dưới chân lại vang lên một tiếng rống đầy sự giận dữ.
Chỉ thấy Vọng Nguyệt đã trồi lên khỏi mặt biển, há cái miệng khổng lồ của mình ra hướng về phía thân ảnh đang lao đến của Độc Cô Minh.
Mà hắn vì sau lưng, hai bên, trên trời dưới đất đầy rẫy địch nhân nên không còn đường lui nữa. Trong nháy mắt liền bị con Vọng Nguyệt này ngậm miệng lại nuốt chửng hoàn toàn.
Kế đến Vọng Nguyệt lao ùm xuống biển trở lại, thân thể đồ sộ của nó tạo thành một cơn sóng thần đổ ầm lên mấy ngàn tu sĩ, khiến không ít người mất thăng bằng rơi tõm xuống mặt nước, lại làm mồi cho đám cổ thú khác.
- Chết rồi sao?
Tất cả ánh mắt đều chú mục về nơi mà Độc Cô Minh bị Vọng Nguyệt cắn nuốt, trầm mặc trong giây lát.
Nhưng đúng lúc này bọn họ lại nghe được tiếng kinh hô của Trang tiểu thư ở bầu trời.
- Cẩn thận! Ta mất khống chế với những cổ thú ở biển này rồi!
Lão già Ứng Kiếp trung kỳ vừa mới rượt đuổi Độc Cô Minh nghe vậy thì liền xoay người thủ thế, tuy nhiên một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên từ ngay mặt biển dưới chân lại khiến lão ta toàn thân run rẩy, nguyên lực vừa mới vận chuyển đã bị chấn tan hoàn toàn, đứng đờ người ra không kịp thuấn di bỏ chạy.
Chỉ thấy từ dưới vị trí ban nãy Vọng Nguyệt biến mất đột nhiên bùng lên một cơn sóng lớn, thân ảnh khổng lồ của cổ thú này lại một lần nữa hiện ra.
Tiếng rống lần này hoàn toàn khác biệt với tiếng rống theo bản năng lúc trước, giờ đây tràn ngập sự quyết liệt và dữ tợn, giống như nó đã bị thứ gì đó tác động đến khiến cho nảy sinh sát ý đến tận cùng, muốn bằng mọi giá diệt sát những kẻ xâm phạm tới lãnh thổ và tộc đàn của mình.
Nó há cái miệng to lớn của mình ra hướng về phía lão già Ứng Kiếp phía đối diện.
Mà từ trong miệng nó, đột nhiên hiện lên một thân ảnh bạch y tóc bạc đang cưỡi trên thứ gì đó màu đen tuyền xông thẳng về phía lão.
Mặt mày hắn dữ tợn vô cùng, quyền đầu tay phải giơ lên cao, đã áp súc nguyên lực đến cực hạn.
- Chết cho ta!
Nam tử bạch y tóc bạc thét lớn một tiếng, khoảnh khắc bóng đen dưới chân lướt tới liền dùng quyền đầu đấm thẳng vào đầu lão già Ứng Kiếp khiến đầu lão nổ tung như bong bóng, não văng tung tóe, ngay một chút sức phản kháng cũng không có vì nguyên lực đã bị tiếng gầm của Vọng Nguyệt chế trụ.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."