Im lặng!
Sau một quyền này của Độc Cô Minh, toàn trường im lặng như tờ!
Ngoài tiếng sóng biển vỗ rì rào và cổ thú ngụp lặn ra thì chẳng còn bất cứ tiếng động nào phát ra từ gần năm ngàn tu sĩ và mười mấy tu sĩ Ứng Kiếp kia nữa.
Bọn họ đứng ngây ra như phỗng, gương mặt cứng đờ, từ tận đáy lòng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi xen lẫn kính phục.
Không sợ hãi sao được khi bản thân đang từ vị thế thợ săn đột nhiên trở thành con mồi, bị con mồi tưởng như yếu ớt không chịu nổi một kích giết ngược trở lại.
Không kính phục sao được khi lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến có một thiên tài nhân tộc xuất chúng đến thế, vượt qua cả Vương Thần cách đây mấy năm. Thậm chí trên người có tới bốn đường lối tu luyện đều gần như đạt đến hoàn mỹ, bao gồm đạo vận, thể chất, lực đạo và đấu pháp.
Chính loại ưu thế này đã giúp cho hắn ta giết tu sĩ Ứng Kiếp của thế hệ trước dễ như giết gà, cứ đắc thủ, đòn đánh trúng đích liền dễ dàng hạ sát đối phương, bất chấp việc thua sút gần một đại cảnh giới. Mặc dù không thể phủ nhận hắn cũng có dùng mưu mẹo, gài bẫy hai tu sĩ Ứng Kiếp vừa bị giết, nhất là tu sĩ Ứng Kiếp trung kỳ vừa rồi. Nếu giao chiến trực diện một đối một với lão, hắn chắc chắn đại bại. Thậm chí, dưới tình hình bị cả ngàn người truy đuổi, phần thắng của hắn thấp đến mức gần bằng không. Đến cả người lạc quan nhất e rằng cũng không thể đặt niềm tin vào hắn.
Nhưng vì sao hắn lại có thể lật ngược tình thế, không hề bị Vọng Nguyệt hung tàn kia cắn nuốt mã lại từ trong miệng nó lao ra, giết ngược trở lại được?
Quay lại khoảng thời gian trước đây mười nhịp thở, khoảnh khắc Độc Cô Minh sắp sửa bị Vọng Nguyệt nuốt chửng vào bụng thì từ nơi xa xôi, cụ thể là Bắc vực Di địa cổ nhân giới, phàm thể đang ngồi xếp trong một góc kín ở biệt tự long tộc đột nhiên nhắm nghiền mắt lại. Cùng lúc viên yêu đan trong khổ hải phàm thể xoay tròn liên tục, tản mác ra hơi thở chấn nhiếp toàn bộ yêu tộc thuộc về Yêu tổ.
Đạo thể ở Lạc giới cũng làm theo tương tự, hai mắt khẽ khép hờ, tạm thời buông lỏng toàn bộ tu vi, tập trung cảm thụ hơi thở mà phàm thể tạo thành.
Đạo thể thông qua cảm nhận loại hơi thở này để tự ngưng tụ thành một loại thần thái và khí thế đặc biệt trong nhãn châu của mình.
Vào lúc sắp bị Vọng Nguyệt chuẩn bị nuốt chửng thì hắn liền lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nó. Toàn bộ thần thái và khí thế thuộc về Yêu Tổ lần đầu tiên xuất hiện ở một nơi nằm ngoài cổ nhân giới, bắt đầu bao phủ cả vùng biển này trong chu vi mấy ngàn trượng.
Nó khiến cho Vọng Nguyệt trở nên sửng sờ trong tích tắc.
Trong tích tắc này trước mặt nó như hiện lên một đoạn hồi ức xa xăm mà tổ tiên nó lưu lại sâu bên trong huyết mạch, chỉ cần chờ đợi gặp được kẻ có cùng loại thần thái và khí thế này sẽ lập tức kích phát, cưỡng ép nó phải phục tùng và quy thuận hắn, bằng không huyết mạch sẽ lập tức bị xóa đi, yêu đan tự bạo mà chết.
Trong đoạn hồi ức đó, có hàng vạn yêu tộc đủ mọi chủng loài đang tụ tập trước một ngọn núi nọ. Mà kẻ có thần thái giống hệt Độc Cô Minh hiện tại kia đang xoay lưng lại với tất cả, tay cầm một bó hương cực lớn cắm vào một lư đỉnh đang đặt chính giữa đỉnh núi. Khói từ bó hương này tỏa ra nghi nghút, mang theo yêu khí bốc lên trên cao. Khoảnh khắc kẻ kia cầm bó hương cắm hết vào lư đỉnh xong thì từ sau lưng hắn, hàng vạn yêu tộc cũng đồng loạt quỳ một chân xuống, hai tay ôm quyền, cất tiếng hô vang rền cả trời đất:
- Thiên hạ quần yêu, thề đời đời trung thành với Yêu Tổ, nguyện cùng Yêu Tổ điên đảo thế gian, đánh phá ra một thái bình thịnh thế thuộc về yêu tộc ta. Lời thề này vượt qua ức vạn luân hồi, chỉ cần là hậu nhân của vạn yêu hôm nay, trong tương lai phải tuân thủ lời hứa, bằng không huyết mạch tan nát, yêu đan tự bạo, trầm luân vạn kiếp!
- Vĩnh viễn không quên! Nếu trái lời thề huyết mạch tan nát, yêu đan tự bạo, trầm luân vạn kiếp!
Kẻ kia nghe quần yêu cất lời thề xong bắt đầu chậm rãi quay lưng lại, để lộ ra nửa khuôn mặt anh tuấn đến mức tà dị cùng nụ cười tự tin trên môi. Y không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, kế đến nhìn lên bầu trời xám xịt trên cao, ánh mắt lộ vẻ cơ trí thâm sâu.
Hồi ức tới đây tan vỡ, Vọng Nguyệt nhìn vào nam tử tóc bạc trước mắt, trong mắt lóe lên một tia rung động. Nhưng loại rung động này rất vi tế, nhân tộc chẳng ai quan sát ra nổi.
Vọng Nguyệt có hình dáng như mực ống của phàm trần nhưng kích thước lại lớn hơn rất nhiều. Cách săn mồi của nó vô cùng đơn giản, nuốt địch nhân vào bụng, sau đó dùng chất dịch trong bụng tiêu hóa đối phương. Nhưng có chất dịch này không có sẵn mà chứa trong một túi mật lớn, chỉ khi nào nó động tâm niệm thì túi mật mới nhả chất dịch ra, khiến con mồi bên trong tan ra thành bọt nước.
Sau khi nuốt Độc Cô Minh vào, nó không tổn thương hắn mà phong bế túi mật này lại thật kỹ. Kế đến truyền vào đầu Độc Cô Minh những tiếng rít nhè nhẹ mà chỉ hắn mới nghe thấy được.
- Hiểu rồi, chúng ta cùng nhau giết địch!
Ở trong bụng Vọng Nguyệt, hắn mỉm cười nói, kế đến di chuyển ánh mắt xuống khổ hải của mình. Nơi đó cũng đang có một yêu mã đang ngủ rất say, qua mấy chục năm được nguyên khí trong nguyên thạch bồi dưỡng, tu vi của nó đã đạt đến một trình độ dọa người.
Nhớ lại năm đó lúc Độc Cô Minh và nó cùng xuyên không trở về thái cổ thì tu vi của nó còn cao hơn hắn một cảnh giới, Tiên Thai so với Hỗn Nguyên. Hiện tại cũng vậy, khi mà Độc Cô Minh đã đạt tới Đạo Đài trung kỳ thì nó lại đã đạt đến nửa bước Ứng Kiếp. Chỉ vì bị phong ấn vào trong nguyên thạch nên quá trình độ kiếp mới bị đóng băng lại. Một khi thả nó ra thì thiên kiếp chắc chắn sẽ kéo đến.
Mà thiên kiếp của nó, không cần phải bàn cãi chắc chắn sẽ thuộc loại thiên kiếp rất khủng bố nếu xét trong yêu tộc. Đơn giản vì năm tháng ở thái cổ, hít thở chung bầu không khí ở đó đã khiến cho thể chất của nó tăng tiến đạt đến mức hoàn mỹ. Huyết mạch cũng ẩn ước phản tổ, càng ngày càng hùng hậu tinh thuần, thậm chí rẽ lối so với tổ tiên, tiến hóa thành một dạng yêu mã vượt trội hơn.
Nó còn có một đặc điểm khá kỳ dị là trí tuệ rất cao, mặc dù cho đến nay vẫn không nói chuyện được nhưng mọi điều tu sĩ khác làm, nó cũng đều hiểu và làm theo được. Thậm chí tình cảm của nó còn phong phú đến mức tạo ra cả một đội quân ngựa đông đảo trong Trạch Lộc sâm lâm thái cổ, cũng tức Nguyệt Dạ sâm lâm thời bấy giờ.
Khoảnh khắc phá tan nguyên thạch lao ra, hít thở bầu không khí hiện tại trở lại, Đạp Nguyệt Ô Truy liền hí lên từng tiếng đầy hưng phấn, hai vó trước liên tục dậm mạnh vào vành bụng Vọng Nguyệt khiến nó đau đớn gào thét.
- Đi, giết ngược trở ra thôi! Không có kỳ tích ta sẽ tự sáng tạo kỳ tích! Hôm nay ta muốn mọi người thấy kỳ tích sẽ xuất hiện. Mặc dù đến bản thân ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được như vậy!
Độc Cô Minh vui vẻ vô cùng, khí thế bừng bừng leo lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy.
Vọng Nguyệt cũng bị loại hào khí ngút trời này của hắn kích động, điên cuồng gào rống khiến cho nguyên lực trong người tu sĩ Ứng Kiếp trung kỳ kia bị chấn tan.
Kế đến nó mở miệng thả Độc Cô Minh đang cưỡi hắc mã bên trong lao ra.
Hai bọn họ vừa xuất hiện đã gây nên một việc động trời khi mà một quyền đánh chết tu sĩ Ứng Kiếp trung kỳ.
- Yêu mã nửa bước Ứng Kiếp? Con yêu mã này có chút không đúng, ta thấy bốn chân của nó đạp vào không trung vậy mà lại khiến không trung rách toạt vì không chịu nổi.
- Trang tiểu thư cẩn thận!
Tất cả đều biến sắc khi nhận ra phương hướng mà Độc Cô Minh và con hắc mã muốn lao đến lại chính là phương vị của Trang tiểu thư đang thổi sáo ngọc kia.
Mấy ngàn tu sĩ đồng loạt đuổi theo, ngay cả đám lão già Ứng Kiếp cũng không muốn quan chiến nữa. Bọn họ hiểu rằng cứ đánh lẻ tẻ thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị Độc Cô Minh lật thuyền trong mương. Phải nhanh chóng hợp sức lại, một kích diệt sát hắn, bằng không hối hận không kịp!
Hắc mã từ dưới mặt biển lao thẳng lên không trung, từ đằng xa nhìn lại trông nó giống như đang đạp lên ánh trăng mà đi, thân thể lực lưỡng đầy cứng cáp, thêm vào loại thần thái lãnh khốc như tử thần càng khiến nó trở nên nổi bật vô cùng, vừa nhìn đã biết là loại yêu mã trải qua trăm trận tranh đoạt huyết tinh, đã sớm làm quen được với kiểu giao chiến này.
- Để xem ai cứu được cô!
Độc Cô Minh lạnh lùng nói, bàn tay lại tạo thành hình “chưởng kiếm”, chuẩn bị chém ra thức thứ hai trong Độc Cô Cửu Kiếm - Tịch Mịch nhằm kết liễu tính mạng Trang tiểu thư tà dị kia.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."