Độc Cô Minh nghiến răng, dù hắn và Đạp Nguyệt Ô Truy đã cố tránh hết cỡ nhưng vẫn không né được mấy chục vụ nổ do tu sĩ Đạo Đài cảnh tự bạo ập đến sau lưng, tương đương một kích toàn lực của một tu sĩ Ứng Kiếp sơ kỳ.
Hắn ngay lập tức thổ huyết phun ra máu tươi, xương cốt gãy nát. Tuy nhiên nhờ có Trường Sinh kim huyết phục hồi nên lập tức bình thường trở lại.
Nhưng tốc độ hồi phục của hắn đã giảm bớt rất nhiều so với ban đầu. Không hẳn cứ sở hữu loại thể chất này là sẽ trở nên bất tử. Bị giết càng nhiều, kim huyết sẽ càng hao hụt, không thể tiếp tục biến thành dưỡng chất tái tạo xương cốt da thịt.
Mà chỗ kim huyết này một khi muốn bù đắp lại không hề dễ dàng chút nào, nên nhớ rằng để đạt đến cảnh giới kim huyết như bây giờ, Độc Cô Minh đã phải mất gần năm mươi năm, tính luôn quãng thời gian tu luyện ở hiện tại và thái cổ thì mới làm được.
- Giết!
Đáp lại đòn tự bạo vừa rồi, hắn vung bàn tay trái đang tạo thành hình “chưởng kiếm” về phía sau lưng, chém ra một chiêu Tịch Mịch!
Chiêu kiếm này vốn là để dành cho Trang tiểu thư đang khống chế rất nhiều cổ thú dưới đáy biển kia, nhằm giết chết nàng ta nhưng giờ đây lại bị bức phải sử dụng để cản bước đám tu sĩ đang đuổi gấp phía sau lưng trước, bằng không hắn sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Chưởng thủ tay trái vừa chém ra, bầu không khí đang từ nhiệt huyết sôi trào bỗng nhiên trầm xuống.
Loại trầm xuống này đi kèm với ý cảnh bi ai cô độc khiến cho lòng người cũng trở nên chết lặng, nảy sinh một loại xúc cảm khá mơ hồ rất khó diễn tả thành lời.
Nếu phải dùng từ gần chính xác nhất để miêu tả nó, thì chỉ có thể là hai chữ “tịch mịch”.
Loại tịch mịch này không giống như loại tịch mịch của mặt hồ mùa thu vì gió thổi mà gợn sóng, hay núi xanh vì tuyết phủ mà bạc đầu.
Loại tịch mịch này cũng chẳng phải vì vô đối vô địch như của Bá Luân hay Vạn Vô Địch.
Nó đơn giản là một loại xúc cảm đường đạo thênh thang, thế gian rộng lớn nhưng chỉ mình ta độc hành, hồng nhan vắng bóng, bằng hữu chẳng mấy người.
Đây là loại tịch mịch của riêng Độc Cô Minh, cảm ngộ của một mình hắn, không trùng lặp với bất kỳ ai trên cõi đời.
Tư thế chém ra Tịch Mịch đúng nhất cũng chính là tư thế quay lưng lại như hiện tại của hắn.
Khi đó tất cả tu sĩ ở phía sau chỉ thấy được bóng lưng cô độc kia quay về phía mình, kết quả bị loại thần thái và xúc cảm kỳ dị do nó đem lại ảnh hưởng đến tâm trạng, chìm đắm vào trong ý cảnh của nó mà không biết sát cơ đã ập đến từ bao giờ.
Kiếm khí lướt qua, kéo dài từng vệt máu đỏ thẫm giữa không trung.
Chỉ một chiêu liền có thể khiến gần mười tu sĩ mất mạng, ngay cả tự bạo cũng không kịp, đầu rơi xuống mặt biển làm mồi cho đám cổ thú hung hãn bên dưới.
Đạp Nguyệt Ô Truy lại mang theo Độc Cô Minh đạp ánh trăng lướt lên giữa bầu trời đang tràn ngập sấm chớp, nhắm thẳng về phía Trang tiểu thư mặt mày trắng bệch, đang không ngừng thối lui.
Vì sao hắn lại bất chấp đuổi theo nữ tử này như vậy?
Đơn giản vì Trang tiểu thư này đang khống chế một số lượng cổ thú cực lớn dưới đáy biển, cho dù vừa rồi hắn thoáng cắt đứt được sự khống chế của nàng ta với chúng nhưng rất nhanh lại bị nàng ta dùng tiếng sáo xoay chuyển tình hình. Ngoài Vọng Nguyệt ra thì chẳng còn cổ thú nào cảm nhận được hơi thở “Yêu Tổ” do hắn tạo thành.
Thêm vào đó, thân phận của nữ tử này chắc chắn không tầm thường khi mà được mấy ngàn tu sĩ ở đây bảo vệ rất kỹ lưỡng. Ngay cả mười mấy lão già Ứng Kiếp cũng gọi nàng ta bằng danh xưng tràn đầy sự kính trọng là “tiểu thư”.
Chỉ cần giết được nàng ta, dùng hơi thở Yêu Tổ chỉ huy được đám cổ thú dưới đáy biển thì tình thế sẽ đảo ngược, hắn liền có thể dựa vào những cổ thú này lật thuyền trong mương thành công, sáng tạo ra kỳ tích dùng sức bản thân địch cả một đội quân cảm tử của triều đình.
- Chạy đi đâu!
Nữ tử áo lam thân thủ rất linh hoạt, mặc dù vẫn đang cầm sáo ngọc liên tục điều khiển cổ thú bên dưới nhưng vẫn kịp thời thuấn di tránh khỏi sự truy sát của Độc Cô Minh.
Không ít lần nàng ta chạy về phía đám tu sĩ Ứng Kiếp nhưng ngay lập tức bị Độc Cô Minh dùng đao khí phong tỏa hướng đó, bức nàng ta phải di chuyển theo lộ tuyến mà hắn đã định ra.
- Tên kia, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của Trang tiểu thư, Thái tử sẽ không tha cho ngươi!
Đám lão quái Ứng Kiếp mắt thấy Độc Cô Minh đã sắp đuổi kịp nữ tử áo lam, trong khi bọn họ lại bị những lôi kiếp và phong kiếp quấn lấy, thêm vào đó là Vọng Nguyệt đang trở nên điên cuồng, liên tục tấn công cản đường thì hoảng sợ hét lớn.
Nữ tử áo lam vẫn không ngừng lui lại, gương mặt đã trắng bệch đến mức không thể trắng hơn, hai tay cầm sáo ngọc bắt đầu run rẩy. Nàng ta hiểu chỉ cần mình buông cây sáo ngọc này ra thì nam tử tóc bạc đang cưỡi trên hắc mã kia sẽ lập tức dùng phương thức tà dị ban nãy khống chế đám cổ thú bên dưới mặt biển. Mà đẳng cấp khống chế của hắn thậm chí còn cao minh hơn nàng một bậc, gần như điều khiển được hành vi của chúng, chứ không đơn thuần là kiểm soát và làm rối loạn tâm trí như nàng.
Nếu hắn làm được điều này thì đại sự hỏng bét, toàn quân của nàng có thể sẽ phải chôn thây tại đây!
- Hóa ra có quan hệ với tên đệ đệ của ta! Vậy càng tốt!
Độc Cô Minh nhíu mày, đột nhiên đạp lên lưng hắc mã, thân hình thi triển Hành Vân Lưu Thủy nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh nữ tử kia, vươn tay chộp lấy bả vai nàng ta.
Hắn không còn ý định hạ sát nàng nữa mà thay vào đó là kiềm tỏa bắt giữ, muốn từ nàng tìm hiểu một số thông tin về tên đệ đệ này.
Đến giờ phút hiện tại, hắn có thể phỏng đoán chắc chắn đến tám phần rằng tên đệ đệ của hắn muốn giết hắn, động cơ chính là vì vị trí thái tử. Nhưng hắn không trách y, dù sao hai bên vẫn chưa gặp mặt lần nào, y nảy sinh tâm tư phòng vệ cũng là chuyện dĩ nhiên.
Người thân trên cõi đời này của Độc Cô Minh chỉ còn lại cha mẹ, gã em trai này, và còn một vị đại ca chưa từng gặp mặt. Hắn không muốn chỉ vì một chút tranh đoạt về hoàng quyền mà hai bên sát hại lẫn nhau. Chí ít cũng phải gặp mặt và nói rõ mọi chuyện một cách rõ ràng rồi mới định đoạt.
Trang tiểu thư đến giờ phút này phải buông sáo ngọc ra, đưa tay lên gạt đỡ trảo thủ của Độc Cô Minh, nhưng nàng ta làm sao chống chọi nổi với một kẻ đã đạt tới cảnh giới đấu pháp tiệm cận hoàn mỹ như hắn. Rất nhanh đã bị hắn chế trụ một cách dễ dàng, bàn tay bóp chặt yết hầu của mình.
- Trang tiểu thư! Nhị hoàng tử, thủ hạ lưu tình!
Quả nhiên đám lão quái Ứng Kiếp bên dưới lo đến sốt vó khi thấy nữ tử áo lam đã bị Độc Cô Minh kiềm tỏa.
- Không cần lo cho ta, tất cả cùng tự bạo giết chết hắn! Chỉ cần hắn chết đi thì địa vị của Hạo lang cũng sẽ được bảo toàn! Đừng cố nữa vì nếu đợi hắn khống chế được đám cổ thú dưới biển, các ngươi cũng không ai sống sót nổi đâu!
Trang tiểu thư này xưng hô với Thái tử Hạo bằng “Hạo lang”, vậy chắc chắn mối quan hệ giữa cả hai phải là tình nhân, hoặc có thể là Vương phi gì đó.
Nhưng nếu là quan hệ thân thiết đến cỡ này, vì sao Thái tử Hạo lại chấp nhận cho nàng ta đến đây đứng mũi chịu sào? Chỉ huy đám cảm tử quân này kia chứ?
Vẫn còn rất nhiều khúc mắc trong chuyện này mà Độc Cô Minh chưa đoán ra nổi.
Năm ngàn tu sĩ và đám Ứng Kiếp cảnh nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, nhìn nhau chuẩn bị triển khai tự bạo hàng loạt. Nếu bọn họ thật sự đồng thời làm thế thì sẽ tạo thành một vụ nổ tương đương với một vị Đế cảnh chữ Huyền tự bạo, sức tàn phá không cần phải nói cũng biết. Độc Cô Minh dù có là Trường Sinh thể kim huyết nhưng cũng sẽ không tài nào phục hồi nổi khi mà bị nổ tan xác thành hàng vạn mảnh nhỏ.
- Thái tử, hẹn kiếp sau lại phò tá người!
Một lão già nghiến răng nghiến lợi quát lớn, trên người tràn ngập khí tức hủy diệt.
Hành động của lão khiến những kẻ khác cũng tỏ ra không cần mạng, cười lớn đầy cay đắng, bắt đầu điều khiển nguyên lực trong khổ hải triển khai tự bạo.
- Thái tử, kiếp sau nguyện một lần nữa trở thành thần tử Lạc giới, phò tá người hoàn thành đại nghiệp thiên thu vạn đại, nhất thống nhân giới!
Năm ngàn tu sĩ đồng thanh hô to, giữa gió lốc cương phong thét gào, giữa ánh sáng chói lòa của lôi kiếp, tiếng hô của bọn họ càng thêm phần khí khái, như hòa cùng thiên địa bao la, biển cả mênh mông.
Lần này đến phiên sắc mặt Độc Cô Minh có chút tái đi. Hắn không dám tưởng tượng tới đám quân đội triều đình này vậy mà lại kiên trung đến thế, dám thực sự tự bạo hàng loạt để chắc chắn giết được hắn. Gã đệ đệ kia của hắn nhất định là một chính khách không hề tầm thường mới bồi dưỡng được ra đội quân đáng sợ này.
- Thiên hạ quần yêu, nghe ta hiệu lệnh!
Không thể chần chừ được nữa, Độc Cô Minh ngẩng đầu thét lớn, bộc phát hoàn toàn hơi thở thuộc về Yêu Tổ không giữ lại chút nào. Khi đã không còn tiếng sáo của nữ tử áo lam cắt ngang thì rất nhanh tất cả những cổ thú đang ẩn thân dưới đáy biển, và cả những con đang cắn xé xác chết tu sĩ trên mặt biển đều cảm nhận được hơi thở này, đồng loạt trở nên điên cuồng đến cực độ.
Bọn chúng cùng lúc lao thân thể của mình lên khỏi mặt biển, bay thẳng lên không trung, cất tiếng rống lớn như đang triều bái vị thống lĩnh mà cả tổ tiên ngàn vạn năm trước cho đến tận hôm nay, tính đến đời của chúng đều đang chờ đợi.
Yêu Tổ!