Trên mạn thuyền đằng xa, cả Công Tôn Văn và đám Ý Lan, Liễu đường chủ đều biểu tình ngơ ngác khi trông thấy hàng vạn cổ thú đủ mọi chủng loài từ dưới đáy biển bỗng nhiên lao vút lên hư không. Con nào cũng hướng về Độc Cô Minh điên cuồng rít gào, biểu thị sự hư phấn đến cực độ, dường như đang thực sự nghe theo lời hiệu lệnh vừa rồi của hắn.
Công Tôn Văn lắp bắp:
- Độc Cô huynh vậy mà chẳng những là nhị hoàng tử của Lạc giới, thậm chí còn sở hữu năng lực hiệu lệnh quần yêu thiên hạ, rốt cuộc ngươi là người hay yêu?
Nơi đầu thuyền,Ý Lan nhìn Liễu đường chủ nói:
- Đường chủ, chạy thôi, đám binh lính triều đình sắp tự bạo rồi, còn không đi thì tất cả chúng ta đều sẽ chết! Nhị hoàng tử ở trung tâm của vụ tự bạo, chính là thập tử vô sinh, nếu hắn phước lớn mạng lớn tạo ra kỳ tích gì đó, chúng ta sẽ đi tìm hắn sau!
Chỉ thấy Liễu đường chủ khẽ gật đầu, lão nhanh chóng hạ lệnh:
- Tất cả toàn lực rút lui, không cần để ý đến đồng môn trong bang hay nhị hoàng tử gì cả, tự giữ mạng mình mới là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại!
- Tuân lệnh!
Mấy trăm tu sĩ Thất Sát bang đồng loạt nhảy ùm xuống biển, cả Ý Lan và Liễu đường chủ cũng vậy. Bọn họ muốn trước tiên bơi xuống thật sâu, vì một khi vụ nổ xảy ra thì đáy biển là nơi ít bị dư lực làm ảnh hưởng nhất, chỉ có tại đây mới hy vọng tránh qua một trường tai kiếp.
Trong lúc bọn họ đang lặn xuống đáy biển, bỗng nhiên thấy được con cá chép khổng lồ kia dẫn theo một đàn cá chép con số lượng đông đến khủng khiếp, có lẽ gần ba vạn tụ lại với nhau, tạo thành một cơn lốc vàng óng ánh đang điên cuồng lao thẳng lên mặt biển, hợp lại với đàn cổ thú đủ mọi chủng loài đã xuất hiện từ trước. Con cá chép nhìn thoáng qua bọn họ nhưng cũng không thèm tấn công như mọi khi, miệng hướng về mặt biển liên tục rít gào như đang gấp gáp lắm. Không hiểu có phải bọn họ quá nhạy cảm hay không mà cảm thấy rằng đàn cá chép này là đang muốn bảo vệ cho Độc Cô Minh, người đang đứng giữa trung tâm vụ nổ tràn đầy khí tức hủy diệt kia.
“Nhị hoàng tử, hy vọng ngươi phước lớn mạng lớn qua khỏi! Thất Sát bang thật sự rất cần ngươi!”
Ý Lan nghĩ thầm trong đầu. Nàng không thể làm gì hơn ngoài bỏ chạy. Đến cả tu vi Ứng Kiếp đỉnh phong như Liễu đường chủ mà cũng lực bất tòng tâm khi đám binh lính triều đình tự bạo cả mấy ngàn người, huống chi là nàng?
Khoảnh khắc đàn cá chép lướt qua xong, phía trên mặt biển cũng phát ra một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ sau lớn hơn tiếng nổ trước gấp mấy lần. Mặc dù đám Ý Lan và Liễu đường chủ đã lặn xuống rất sâu rồi nhưng mà vẫn cảm được uy lực khủng khiếp của vụ nổ. Nước biển sôi lên ùng ục, từng trận bạo tạc từ phía trên truyền xuống khiến cả đáy biển cũng như bị sới tung lên, trong nháy mắt đã giết hơn phân nửa nhóm tu sĩ của Ý Lan.
Đội hình của bọn họ bắt đầu trở nên hỗn loạn, ngay cả Ý Lan cũng bị dư chấn làm cho trọng thường nặng nề, vùng vẫy không ngừng. Thần trí của nàng ta cũng dần mơ hồ, hai mắt nặng trĩu khép dần lại. Vào lúc nàng ta mất đi ý thức, cũng thấy được Liễu trưởng lão bị một đám lửa xông thẳng xuống biển bao phủ toàn thân rồi biến mất hoàn toàn. Có lẽ cũng không tránh khỏi tử kiếp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những âm thanh bạo tạc vang vọng khắp Dư Hải mênh mông, khiến tất cả tu sĩ trên đất liền phải sợ hãi nhìn về ráng hồng đỏ ửng nơi chân trời, hướng phát ra những âm thanh này.
Từ xa nhìn lại, nơi đó chẳng khác nào xuất hiện một cây nấm khổng lồ xông phá lên thẳng trời xanh, bên trong còn ẩn ước từng trận lôi kiếp lục sắc và cuồng phong bão tố. Tất cả cộng hưởng với nhau, tạo thành một khí tức hủy diệt mà đến Đế giả chữ Chân nếu có mặt ở đó chắc chắn cũng sẽ tan xương nát thịt, không cách nào sống nổi.
Nhiệt độ nơi đó cũng nóng đến mức không tưởng, dù bọn họ đang đứng ở đất liền cách cả ngàn dặm nhưng vẫn cảm nhận rõ từng đợt hơi nóng phả vào mặt.
Chuyện này khiến rất nhiều tu sĩ tỏ ra tò mò, liền tụ tập lại dọc theo ven biển dò la tình hình.
Mấy ngày hôm sau, có vài người phước lớn mạng lớn từ dưới biển trồi lên, được những tu sĩ này cứu giúp, sau khi hồi tỉnh lại thì liền nói ra một tin tức kinh nhân.
Nhị hoàng tử đã trở lại! Nhưng sau đó hắn liền bị người của Thất Sát bang truy sát. Vì giết nhị hoàng tử mà Thất Sát bang đã bất chấp đồ sát gần hết những người trên bốn chiếc thương thuyền đang từ biển khơi trở về. Mà bọn họ, là phước lớn mạng lớn, vì nằm ngoài trung tâm của vụ nổ, đồng thời cũng thoát khỏi tay đám sát thủ kia mới bảo toàn được mạng sống.
Tin tức này dấy lên một trận phong ba bão tố trên khắp tam vị diện Lạc giới.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Có rất nhiều người không tin tưởng vào câu chuyện trên, cho rằng Thái tử Hạo đã bí mật sai người chặn giết ca ca của mình. Minh chứng lớn nhất cho giả thuyết này là sự biến mất của một đội quân đang trấn thủ biên ải phía Bắc, do Bắc Bình Vương thống lĩnh. Phải đến tận mấy hôm sau ngày xảy ra tai kiếp trên biển, người ta mới thấy có mấy ngàn binh lính mới được cử đến canh gác nơi đây, mà gương mặt ai nấy đều bày ra biểu cảm đầy nghiêm trọng, rõ ràng đang lo sợ chuyện gì đó.
Trong phủ đệ của Bắc Bình vương một tuần sau cũng không hề yên bình khi có sự xuất hiện của rất nhiều quan binh, dẫn đầu chính là Thái sư Tiêu Úy Trì.
Bắc Bình Vương nhanh chóng bị những quan binh này bắt giữ, trói tay đè ép quỳ xuống đất. Nhưng ông ta lại không hề tỏ ra lo sợ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Úy Trì nói:
- Chỉ vì một người chết, Thái tử thật muốn giết ta sao? Ta làm tất cả điều này là vì Đế vị của Thái tử!
Tiêu Úy Trì thở dài:
- Bắc Bình Vương à, uổng cho ngươi ngày thường thông minh, nay sao lại ngu xuẩn đến vậy cơ chứ? Ngươi nghĩ Thái tử thật sự muốn giết ngươi vì giận dữ chuyện ngươi giết nhị hoàng tử ư? Thái tử xưa nay là người trọng tình, cả thế gian ai cũng biết điều này, vì vậy đối với Thái tử luôn luôn cảm thấy nể phục và đồng cảm. Cho rằng chỉ khi được người hữu tình như vậy dẫn dắt thì bá tánh mới được an cư, thịnh thế phồn hoa dần hiển lộ… Mà tình trạng phong vương phong hầu ở Lạc giới kể từ lúc hình thành diễn ra quá nhiều, khiến quân đội bị chia cắt, nằm trong tay những vị đại thần như ngươi. Nếu bình thường ngươi không tạo phản thì thôi, nhưng giả dụ có ý đồ phản lại Thái tử, phò tá người khác thì thật khó đoán… Một vương triều hùng mạnh, quyền lực xưa nay đều phải nằm dưới sự chỉ huy của riêng hoàng đế. Ta nói đến độ này rồi, ngươi đã hiểu chưa?
Ông ta chỉ nói thoáng qua, không hề đề cập quá rõ ràng, vì vậy những người xung quanh đều cảm thấy mờ mịt.
Bắc Bình Vương nhíu mày nghi hoặc, sau khi suy tư hồi lâu đột nhiên cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
- Hóa ra là vậy! Đa tạ thái sư giải đáp khúc mắc này. Sau cùng chúng ta vẫn chỉ là một đám ngu ngốc, tự cho mình thông minh. Còn thái sư và thừa tướng vẫn luôn nhìn thấu tất cả, chỉ là giả vờ không biết, để mọi chuyện tự diễn ra theo ý vị kia…
Tiêu Úy Trì trầm mặc:
- Chơi với vua như chơi với hổ, có những lúc ngu dốt một chút sẽ sống rất lâu, ngược lại càng thông minh sẽ càng chết sớm. Thái tử đã sai ta an bài cho trưởng tử của ngươi thoát ly khỏi Lạc giới từ mấy ngày trước, ngươi cứ yên tâm ra đi, hoàn thành sứ mệnh của mình đi!
Bắc Bình Vương gật đầu mỉm cười:
- Thái tử anh minh quyết đoán như thế là phúc của thần dân Lạc giới! Ta ra đi không hề hối tiếc. Hy vọng thái sư và thừa tướng cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng!
Tiêu Úy Trì thở dài buồn bã, sau cùng ôm quyền cúi đầu vái Bắc Bình Vương một vái, tiễn vị khai quốc công thần này ra đi.
Lý do xử tử Bắc Bình Vương cũng được công khai ra toàn thiên hạ, chính là vì y đã tự tung tự tác chỉ huy quân đội dưới trước giết chết nhị hoàng tử, tức anh trai của Thái tử Hạo.
Tin tức này tạo nên từng trận xao động lớn trong bách tính Lạc giới.
Mọi người đều vỡ lẽ, hóa ra chính Bắc Bình Vương đã tự mình hành động bất chấp mệnh lệnh của Thái tử Hạo, đi giết nhị hoàng tử.
Có người bình luận nói:
- Mấy vị vương hầu kia mặc dù cúc cung tận tụy nhưng tay nắm binh quyền. Quân đội của họ chỉ nghe theo sự sai khiến của họ, bất chấp mệnh lệnh từ hoàng thất. Đây là mối họa lớn. Thái tử giết rất đúng!
Lời này đến tai những vương hầu đang trấn thủ tam vị diện, khiến bọn họ trầm mặc không nói nên lời. Cuối cùng trong thời gian ngắn đồng loạt đến thượng diện xin tự giao nộp lại ấn tín, bàn giao lại quân đội cho Thái tử Hạo quản lý.
Đến đây, toàn bộ binh quyền Lạc giới trong thời gian ngắn bỗng nhiên đều rơi vào tay Thái tử Hạo, khiến quyền lực của y thậm chí dường như còn nằm trên Lạc Thần và Lạc Hậu một bậc.