Đúng lúc bầu không khí đang trở nên căng thẳng nhất, từ đằng xa bỗng nhiên truyền lại tiếng vó ngựa dồn dập. Nó đến từ ngọn núi hướng Bắc, trái ngược với phương hướng mà đám người Bạch Vân trại xuất hiện.
- Có phải Huyết Ma trại không?
- Người Huyết Ma trại nghe đâu vừa công phá Tâm Liên trại ở ngọn núi phía bắc, chính bọn chúng vào mấy ngày trước đã đến cướp sạch Bạch Vân trại của chúng ta!
Đám người Bạch Vân trại nhìn về hướng phát ra tiếng vó ngựa, biểu cảm trên gương mặt sợ hãi xen lẫn phẫn nộ, toàn thân run rẩy liên hồi nhưng tay vẫn nắm rất chặt binh khí, từ từ lui về mấy bước, đứng tựa vào nhau.
Độc Cô Minh không biểu tình gì, vẫn ngồi yên trên xe ngựa, phía trước Đạp Nguyệt Ô Truy ngáp nhẹ đầy vẻ lười biếng. Nó đã được tính như đặt chân vào giới thượng lưu của tu luyện giới. Với chiến lực Ứng Kiếp sơ kỳ, kèm theo thể chất hoàn mỹ của mình, nếu trở về cổ nhân giới thì chắc chắn sẽ được một suất làm trưởng lão của bất kỳ thế lực cự đầu nào, bao gồm cả Tu Chân Liên Minh thánh giới. Trong trường hợp Đế cảnh không xuất hiện, uy hiếp với nó hoàn toàn không có.
Tiếng vó ngựa ngày lúc một gần, cuối cùng từ vạt rừng hiện ra một đám sơn tặc có nhân số đông đến hơn hai trăm người. Kẻ nào kẻ nấy lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn. Bọn họ không gầy gò như người của Bạch Vân trại mà huyết khí phương cương, rõ ràng không hề đói khổ gì cả, ngược lại còn khá sung túc.
Cũng đúng thôi khi mà tu vi bọn họ thể hiện ra bên ngoài tất cả đều là Tiên Thai, chẳng những vậy còn có một số không tầm thường, gần chạm tới đẳng cấp thiên kiêu.
Vừa tới nơi, đám sơn tặc này đã nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt dò xét, kế đến chuyển hướng sang người Bạch Vân trại cười lạnh:
- Cứ tưởng các ngươi sẽ như tên Gia Cát Hiểu Sinh luôn tỏa ra thanh cao, chấp nhận bảo vệ cái tôi của mình cho đến chết chứ. Rốt cuộc không nhịn nổi đói khát, cũng phải lết thân đi ăn cướp! Sao rồi, đã cướp gì chưa? Nếu có mau dâng lên toàn bộ đi, bằng không đợi một hai ngày nữa ta lại đến Bạch Vân trại thăm thê tử của các ngươi!
Lời đám Huyết Ma trại vừa dứt thì bên phía Bạch Vân trại đã vang lên vô số tiếng giận dữ.
- Khốn khiếp, ta liều mạng với các ngươi!
Không ít tu sĩ uất hận đến mức chảy cả nước mắt.
Vào cái đêm đám người Huyết Ma trại đến cướp bóc, bọn chúng đã làm nhục không ít phụ nữ. Có người sáng nay vừa mới treo cổ trong nhà vì khuất nhục.
Độc Cô Minh nhìn thấy nghe thấy tất cả, tuy nhiên vẫn giữ thái độ trầm mặc, không tức giận cũng không thương hại bọn họ.
Trang Vệ phía sau cười lạnh:
- Ngươi định làm gì tiếp theo đây? Huyết Ma trại mạnh hơn, dường như đã thống lĩnh được cả dãy núi này. Nếu như chuyển hướng sang thu phục bọn chúng thì sẽ tốt hơn là đám Bạch Vân trại kia. Bọn chúng chỉ là một đám phế vật vướng tay vướng chân mà thôi. Nhưng nếu ngươi chọn lựa theo hướng muốn trở thành một anh hùng cứu khổ cứu nạn thì cũng tốt, sẽ khiến đám Bạch Vân trại tôn sùng ngươi như thần minh.
Công Tôn Văn và Đường Nguyên cũng có chung suy nghĩ, tuy nhiên vẫn giữ im lặng.
Nào ngờ Độc Cô Minh lại cười lắc đầu:
- Cô nghĩ nhiều rồi, những chuyện như thế này ở đâu cũng có. Cô có thể cứu hết người tốt trong thiên hạ sao? Hay giết hết người xấu trong thiên hạ? Ta thừa nhận bản thân chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải loại táng tận lương tâm, cả hai điều mà cô nói, ta đều không làm. Bạch Vân trại không thể được bảo vệ mãi mãi, yếu phải diệt vong, đó là chuyện tự nhiên. Mà Huyết Ma trại nếu cứ giữ phong thái hành động như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chuốc họa vào thân. Ai mà biết đâu được mười năm, hai mươi năm sau, trong những sơn trại khác không xuất hiện vài tu sĩ kiệt xuất cơ chứ?
- Vậy ngươi định làm gì?
Trang Vệ thích thú hỏi, miệng nở nụ cười khinh thường. Đám nam nhân thích nói đạo lý theo nàng thường đều chẳng ra sao.
Phía đám sơn tặc Huyết Ma trại khi thấy Bạch Vân trại vẫn không dám làm gì thì cười lạnh. Chuyển hướng sang Độc Cô Minh gần đó. Có ba tên nhảy xuống lưng ngựa, chậm rãi tiến lại chỗ hắn. Dường như bọn chúng là đang nhắm đến hắc mã và những người ở bên trong xe ngựa. Nhìn hành động dứt khoát cùng gương mặt lãnh khốc của chúng thì rõ ràng không hề bận tâm đến tên phu xe Hỗn Nguyên cảnh đại viên mãn tầm thường đang ngồi trên xe kia, muốn cường hoành cướp đoạt.
Nhưng khoảnh khắc bọn chúng chỉ còn cách xe ngựa chừng mười bước chân nữa thì bỗng từ đâu xuất hiện ba đạo kiếm khí lăng lệ xuyên thủng qua trán chúng.
Ngay tức thì ba tên tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ này biến thành ba cái xác không hồn đổ cái rầm xuống mặt đất.
Dị biến trên khiến cho mọi người có mặt tại đương trường kinh hồn táng đảm, không thể tin được tên phu xe kia lại mạnh đến vậy. Rõ ràng khí tức hắn thể hiện ra chỉ có vỏn vẹn Hỗn Nguyên đại viên mãn thôi mà?
Trừ phi hắn là dạng tu sĩ không tầm thường, chiến lực tầm cỡ tuyệt đỉnh thiên kiêu.
- Giết!
Đám sơn tặc Huyết Ma trại đồng thanh hét lớn, thúc ngựa lao lên tấn công hắn những kết quả vẫn bị những đạo kiếm khí vô hình đầy lăng lệ kia giết chết một cách nhanh gọn. Từ đội ngũ hơn hai trăm người, nhoáng một cái đã chết hơn ba mươi người. Chuyện này khiến cho bọn họ sợ hãi vô cùng, đồng loạt lui lại phía sau, kế đến leo lên ngựa bọn chạy ngay lập tức.
Đến giờ phút này không ai nghi ngờ gì nữa, đều cho rằng Độc Cô Minh là một tuyệt đỉnh thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh, nhờ đó mới sở hữu chiến lực cường đại như vậy.
Đám tu sĩ Bạch Vân trại sợ tới mặt mày trắng bệch, bọn họ không dám nghĩ tới mình vậy mà lại trêu chọc tới hạng tu sĩ đáng sợ như vậy. Phải biết rằng tuyệt đỉnh thiên kiêu chính là lực lượng nòng cốt của thế hệ trẻ tu luyện giới, mặc dù xếp phía trên còn có các cấp độ như chí tôn thiên kiêu, đạo tử, anh kiệt... Nhưng tuyệt đỉnh thiên kiêu vẫn đúng như cái tên của nó, nằm ở một cái "đỉnh" mà đa số những tu sĩ khác phải dùng cả đời ngưỡng vọng.
Khi thấy Độc Cô Minh im lặng không nói câu nào, cũng không bày ra sát ý, bọn họ mới hơi yên tâm một chút, đồng loạt ôm quyền vái hắn rồi quay lưng rời đi.
- Ta chưa cho các ngươi đi mà?
Nhưng đúng lúc này giọng nói trầm trầm của hắn lại vang lên khiến cả đám tu sĩ Bạch Vân trại này run lên cầm cập, quay người lại rồi sợ hãi nói:
- Đại... Đại nhân, không biết chúng tiểu nhân giúp gì được. Lúc trước có mắt như mù, mong đại nhân không chấp nhất mà bỏ qua. Bọn chúng ta chỉ là phường thảo khấu và phàm nhân bình thường thôi...
- Bình thường? Nhưng vừa rồi các ngươi cũng có bản lĩnh đi đánh cướp ta cơ mà? Làm gì có kẻ bình thường nào lại như vậy chứ?
Độc Cô Minh cười cười.
Nghe hắn nói thế, đám tu sĩ Bạch Vân trại đều nín lặng không biết phải trả lời thế nào ngoài nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn.
- Các ngươi định thế này mãi sao? Lúc nào cũng phải trông chờ vào sự thương hại của người khác? Chấp nhận nhìn thê tử mình bị kẻ khác dày vò, để thân nhân và bằng hữu của mình sống một cách chật vật?
Hắn lại chất vấn.
Ba người Trang Vệ, Công Tôn Văn và Đường Nguyên nghe xong cũng có đáp án riêng trong lòng.
Công Tôn Văn thoáng suy tư.
Đường Nguyên cười một cách hờ hững.
Riêng Trang Vệ thì vẫn như cũ, ánh mắt băng lãnh ngập tràn địch ý.
Đám tu sĩ Bạch Vân trại mặc dù đang rất lo sợ sẽ bị hắn giết, tuy nhiên khi không cảm nhận sát khí trên người hắn thì cố đè nén nỗi sợ, một người cất giọng:
- Như đã nói, chúng tiểu nhân không phải không muốn vùng lên, mà là không thể, không còn cách nào khác cả. Chúng ta không có năng lực làm điều đó. Đại nhân sở hữu thể chất mạnh mẽ, chiến lực dễ dàng chạm đến đẳng cấp tuyệt đỉnh thiên kiêu. Ngài không thích ai thì có thể đánh giết người ta, hoặc đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn, nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, sau đó kiên nhẫn tu luyện chờ ngày phục thù. Nhưng chúng ta thì không, chúng ta dù có cố gắng tu luyện bao nhiêu đi chăng nữa thì kết quả vẫn là vậy, tu vi gần như đã đến tận cùng giới hạn cơ thể. Đại nhân muốn chúng ta phải làm sao chứ?
Lời của y ngập tràn uất hận, rõ ràng từ lâu đã canh cánh trong lòng những ý nghĩ này.