Trong hang động, uy áp từ Nhân Chủ lệnh dần dần mạnh mẽ đến mức khiến ma khí tan rã toàn bộ. Mặc dù Thiên Địch Nhân Chủ tọa hóa đã lâu nhưng huyết mạch của ông ta tại nhân giới không hề mất đi mà còn ngày một mạnh mẽ, trở nên thâm căn cố đế hơn, đời đời không thể lay chuyển. Nhờ có lực lượng huyết mạch này nên Nhân Chủ lệnh mới hoàn toàn lấn áp những bảo vật khác ở thời cổ đại, vì chủ nhân của những bảo vật đó như Man Tổ, Tạo Hóa Thiên Tôn, hay Chân Võ Thiên Tôn đều đã chết đi rời xa nhân thế, mà hậu đại của bọn họ cũng không hùng mạnh như thánh hoàng triều Trung Thổ.
Trần Mạn Dao bị Quan Thất phong ấn nên toàn thân bất động, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Độc Cô Minh đang ôm mình trong lòng, tay kia cầm Toái Mộng đao chống đỡ phía trước. Mà nếu Độc Cô Minh có để ý thì miếng cổ ngọc màu đồng vẫn được nàng giữ chặt vào tay, không hề bị Quan Thất cướp đi.
Thấy Quan Thất cường hoành bá đạo như vậy, gà chột mắt tức giận thét lớn:
- Con bà ngươi, ở thời đại của Bá Luân thì nhân chủ còn không xứng để xách dép cho hắn. Năm đó chính tên Tây Lâu Nhân Chủ vì quá khiếp đảm trước sức mạnh của tứ giới còn lại mà tạo phản, rốt cuộc bị Bá Luân chém đầu treo trước chiến trường lục giới. Thiên Địch thì là cái thá gì, nếu sinh cùng thời Bá Luân thì chỉ như viên đá lót đường cho hắn thôi…
- Cuồng ngôn loạn ngữ! Tây Lâu Nhân Chủ là ai? Nhân giới trước giờ chỉ có bốn vị nhân chủ là Độc Cô Nhân Chủ, Đông Hoa Nhân Chủ, Thần Tiêu Nhân Chủ và Thiên Địch Nhân Chủ thôi!
Quan Thất hừ lạnh, gã tôn thờ tổ tiên mình như thần minh nên vô cùng tức giận trước những lời nhạo báng của con gà chột mắt khoác áo cà sa kia, áp lực từ Nhân Chủ lệnh phát ra càng lúc càng khủng bố. Gã vốn có tu vi Tiên Thai sơ kỳ, trong tay còn có Nhân Chủ lệnh một kiện bán Giới bảo hoàn chỉnh không hề bị hư hại, dĩ nhiên dễ dàng lấn áp đám Độc Cô Minh.
Gà chột mắt cười ha hả:
- Hóa ra thời đại này hoàn toàn đã bị ngăn cách với quá khứ, thảo nào cho rằng nhân giới chỉ có bốn nhân chủ!
Tiểu ô quy nói:
- Con mẹ nó, liều mạng đi! Từ thái cổ đến nay chưa ai dám hù dọa Vô Thượng Đế Quy ta, vẻ đẹp tuấn mỹ kim cổ vô song, đánh khắp lục giới không đối thủ. Hôm nay được ta liều mạng thì đó chính là vinh hạnh của tiểu tử họ Quan ngươi!
Gà chột mắt gật đầu, chính khí trên người cực kỳ lẫm liệt, cũng hướng về phía Quan Thất nói:
- Độc Nhãn Kê ta sống làm gà chột mắt, chết cũng phải làm một con hùng kê máu nhiễm thiên địa. Có thể chiến tử, nhưng không thể sống nhục… Tiểu Minh Tử, chúng ta liều mạng!
- Chỉ là chết thôi mà! Huynh đệ chúng ta có nạn cùng chịu, có phúc ta hưởng…
Thấy ánh mắt sửng sờ của gà chột mắt, tiểu ô quy, Mộng Tiểu Phàm và man nhân đều tập trung về phía mình. Độc Cô Minh vội vàng đính chính:
- Có phúc chúng ta cùng hưởng…
Toái Mộng đao trong tay Độc Cô Minh tỏa ra ánh sáng chói lóa, miệng gầm một tiếng, gân xanh nổi lên đầy người. Vẻ mặt quật cường của hắn khiến cho Mộng Tiểu Phàm và man nhân động dung, vốn đang định chạy trốn nhưng hùng tâm tráng chí nổi lên, hôm nay cũng muốn quyết chiến tới cùng. Tiên Thai thì sao chứ? Cùng lắm là tự bạo Đế bảo, đồng quy vu tận!
- Lên!
Cả năm người thét lớn, hành động này của họ khiến Quan Thất cũng tỏ ra ngưng trọng. Không sợ gì chỉ sợ chó cùng đường cắn càn. Nhân Chủ lệnh ngưng tụ một kích mạnh nhất chờ va chạm với ba kiện Đế bảo phía dưới.
- Giết!
- Giết!
Gà chột mắt gào thét đến khản cổ, tiểu ô quy cũng ngẩng đầu rùa lên rống lớn, Độc Cô Minh càng đáng sợ hơn, vẻ mặt điên cuồng đến cực điểm. Nhưng khi cả ba nhìn lại vẫn thấy đối phương đứng yên tại chỗ, chỉ có Mộng Tiểu Phàm và man nhân là đang lao lên phía trước.
- Con mẹ các ngươi, tên Tiểu Minh Tử ngươi và con gà chột mắt này không có chút nghĩa khí nào…
Tiểu ô quy tức giận nói.
- Học ngươi thôi, chúng ta lao lên chẳng phải quá hời cho ngươi sao?
Con gà chột mắt khinh bỉ đáp.
Độc Cô Minh tái mặt, nhìn Tạo Hóa thủ và chiếc khiên của man tộc va chạm sắp với vòng sáng do Nhân Chủ lệnh tạo thành bèn hô:
- Mau cúi đầu xuống!
Mộng Tiểu Phàm và Đả Cẩu nghe thấy tiếng của Độc Cô Minh và hai yêu vật từ phía sau vọng tới thì liền hiểu mình bị chúng hố nặng, còn đang định giận dữ chửi rủa thì liền nhìn thấy mấy trăm viên Trí Huyễn đan ném tới. Cả hai vội rụt đầu xuống, nhanh chóng lấy ra giải dược nhét vào lỗ mũi, từ từ thối lui lại phía sau.
Vòng sáng của Nhân Chủ lệnh quá rực rỡ nên Quan Thất cũng phải che mắt lại để tránh bị tổn thương. Khoảnh khắc mấy trăm viên Trí Huyễn đan ném trúng vòng sáng này thì liền phát ra tiếng nổ to, một mùi khai nồng tới cực điểm bốc lên khiến đám Độc Cô Minh phải tức tốc rời khỏi hang động.
Không thể không nói Trí Huyễn đan quá mức lợi hại, ngay cả ác ma đang bay lượn trong không trung cũng bị mùi khai của nó tác động, biểu tình trở nên điên cuồng, toàn thân co giật bay lượn trên không trung. Lúc thì nở nụ cười hiền hậu như tiên nhân giáng thế, lúc thì kêu lên những âm thanh ẳng ẳng như một con chó bị bóp cổ.
Cả năm người Độc Cô Minh không rõ Quan Thất có trúng chiêu này không nhưng nhanh chóng rút lui ra khỏi hang động. Ở phía bên ngoài có Tẫn Cốt và Tỏa Cốt đang chờ đợi.
- Tiểu tử họ Quan kia chết chắc rồi!
Gà chột mắt cười khặc khặc.
Độc Cô Minh âm trầm nói:
- Hy vọng vậy, những thiên kiêu tầm cỡ của hắn và Thẩm Yến đều rất đáng sợ. Muốn giết e rằng khó hơn lên trời!
Mộng Tiểu Phàm thở dài:
- Hắn sẽ không chết! Lúc ở cửa vào hung địa hắn từng sáng tạo ra một môn thần thông gọi là Tiểu Thôn Thần Thuật, có thể thôn phệ linh thức của người khác, khiến lục giác của họ gián đoạn. Hắn có thể dùng thần thông này tự thôn phệ linh thức bản thân, giúp ngăn chặn Trí Huyễn đan ảnh hưởng tới cơ thể…
Quả nhiên từ trong hang động truyền tới một âm thanh rống giận. Quan Thất đứng trên tế đàn, sau khi dùng Tiểu Thôn Thần Thuật tránh khỏi một kiếp thì liền vội vã dùng những loại giải dược mạnh nhất nhét hết vào lỗ mũi, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía cửa động:
- Đám chuột nhắt các ngươi! Bây giờ ta sẽ mở ra đạo giới đi vào trước chiếm lấy tiên cơ trong đó. Nếu các ngươi dám dùng tín vật thời cổ đi vào thì đó sẽ là mồ chôn cho các ngươi!
Dứt lời Quan Thất cầm lệnh bài màu vàng trong tay giơ ra phía trước. Từ trong lệnh bài phát ra những âm thanh sôi trào giống như lời kêu gọi chúng sinh vào lúc nhân giới nguy cấp nhất.
- Nhân danh Thiên Địch Nhân Chủ, ta Quan Thất là hậu nhân trực hệ của ngài, hoàng tử thứ bảy của hoàng tộc Thiên Địch, nay ra lệnh dùng xương cốt máu huyết anh linh nhân tộc đã từng chết trận, cùng nhau huyết tế giúp ta mở ra con đường đi đến đạo cảnh!
Giọng nói của Quan Thất vang vọng khắp hang động, khiến tế đàn run lên liên tục rồi vỡ tan. Một làn sóng xung kích khủng bố quét ngang qua đánh sập cả hang động. Đám Độc Cô Minh đang đứng phía trước phải dùng hết tốc lực mới ngăn cản được sức hủy diệt này.
Trần Mạn Dao vừa được Độc Cô Minh giải trừ phong ấn, đang còn mỉm cười định nói chuyện thì đã bị vụ nổ đến từ hang động kia ngắt lời.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Độc Cô Minh nhìn một vạn khô lâu của mình đang bay thẳng lên trời, trong hai hốc mắt âm u của chúng hiện lên vẻ si mê, giống như bị thôi miên mà toàn tâm toàn ý bay thẳng lên vòng xoáy khổng lồ đang dần thành hình đỉnh hang động kia.
Con gà chột mắt thở dài, một vài ký ức bi thương như lại được tái hiện trước mặt nó:
- Đó là thuật Chúng Sinh Huyết Tế, mỗi khi nhân giới lâm vào cảnh sinh tử tồn vong thì Nhân Chủ sẽ sử dụng thuật này, yêu cầu chúng sinh trong giới của mình huyết tế tạo ra Chúng Sinh Chiến Giáp cho mình và những thiên tôn dưới trướng, giúp tu vi thoáng chốc vụt tăng để chống địch. Ngươi nghĩ ức vạn khô lâu nơi này do đâu mà tạo thành? Là bị Chủ cảnh giết sao? Không phải, là họ tự hiến tế bản thân, giúp Giới Chủ của mình ngưng tụ ra Chúng Sinh Chiến Giáp mà táng mạng.
Tiểu ô quy nói:
- Những chúng sinh này thật đáng thương, năm xưa đã huyết tế một lần biến thành khô lâu bất tử, nay phải hiến tế lần nữa e là sẽ tiêu tán thần hồn, xương cốt biến thành tro bụi, vĩnh viễn không được luân hồi siêu thoát.
Trần Mạn Dao trầm mặc. Hơn ai hết nàng hiểu rõ Chúng Sinh Chiến Giáp này chứa đựng bao nhiêu bi ai và tang thương của thời đại đó. Quỷ Chủ là người rất quý trọng sinh linh quỷ giới, nhưng đến bước đường cùng vẫn phải đưa ra mệnh lệnh Chúng Sinh Huyết Tế, ngưng tụ ra Quỷ Giới Chiến Giáp cho mình và những minh vương còn sống để đánh với cường giả tiên ma thần một trận. Sau lệnh huyết tế này, gần như ba phần bốn sinh linh quỷ giới bị hủy diệt, Quỷ Chủ mặc dù đẩy lui được cường giả ba giới kia nhưng cũng hấp hối sắp chết, thập đại minh vương vẫn lạc gần như toàn bộ. Nhưng y hoàn toàn không quan tâm đến thương thế của mình, chỉ nhìn những khô lâu và máu huyết trải dài trăm vạn dặm của chúng sinh quỷ giới mà khóc tới cạn cả nước mắt.
Lần này đến lượt cặp mắt trống rỗng của Tẫn Cốt và Tỏa Cốt hiện lên vẻ mơ hồ, bắt đầu không tự chủ được bay lên vòng xoáy đã dần thành hình phía trên hang động.
- Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…
Hai khô lâu bỗng nói ra một câu trong vô thức. Khi nghe thấy hai chữ Bạch Hoàng này, không ngờ cả tiểu ô quy và gà chột mắt đều đồng thời trầm mặc không thể nói thêm điều gì.
- Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…
Hơn một vạn khô lâu gầm rống, kế đến chúng khô lâu nhân tộc đông đến ức vạn ở khắp hung địa cũng đồng thời gầm lên tạo thành một âm thanh như muốn xé tan cả trời đất.