Đây là chiến giáp do sự tự nguyện hy sinh của một vạn khô lâu ngưng tụ mà thành, hoàn toàn chưa cần dùng đến tư cách Thiên Tôn của Toái Mộng đao.
Mà hình dạng chiến giáp của Độc Cô Minh cũng không hề giống với Hạ Phẩm Chiến Giáp bình thường. Chiến giáp của hắn đính đầy linh thạch sáng lấp lánh, biến hắn thành một vị tướng quân giàu có, ham mê tài vật, dùng linh thạch để phô trương uy thế của mình. Nhưng có ai hay biết những linh thạch này đều là chấp niệm của một vạn khô lâu. Mấy chục vạn năm trước, bọn họ tham gia vào trận chiến lục giới, dùng máu tươi của mình cản bước kẻ địch xâm phạm nhân tộc. Lời hứa hẹn duy nhất mà giới cao tầng dành cho họ chỉ đơn giản là: “Chiến sự kết thúc, sau khi trở về các ngươi sẽ nhận được một ngàn linh thạch”.
Chỉ một ngàn linh thạch, mà đổi lấy tính mạng của một tu sĩ. Đổi lấy tính mạng người con của cha mẹ già, đổi lấy phu quân của người vợ đêm ngày đứng ngóng trông nơi đầu thôn, đổi lấy phụ thân của những hài tử vẫn còn đang ngây thơ vui đùa trong sân… Có đáng không?
Đáp án là đáng! Nhờ có họ mà nhân giới được bình an đến nay đã năm mươi vạn năm. Máu của họ chảy rất đáng. Nhưng chẳng ai khóc thương cho họ nữa cả. Tên họ cũng bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, vĩnh viễn không còn được ai nhắc đến. Chỉ là đôi khi có một vài kẻ đọc qua sử sách, thoáng đồng cảm đôi chút rồi buông cho họ một tiếng thở dài đầy bi ai mà thôi…
Đúng lúc Độc Cô Minh đang chìm trong sự mặc niệm thì một tiếng cười vang chợt cất lên ở phương xa. Uy áp của Ứng Kiếp cảnh sơ kỳ bùng phát từ tiếng cười đó, Chu Tử sau khi mặc Thượng Phẩm Chiến Giáp lên người thì cực kỳ tự tin, ngay lập tức muốn kiếm Độc Cô Minh để trả thù. Khi thấy hắn đứng trầm mặc bên cạnh Trần Mạn Dao và hai yêu vật liền hừ lạnh nói:
- Tên Độc Cô kia, tử kỳ của hai huynh muội ngươi tới rồi. Trước giết ngươi, sau sẽ đi tìm tiểu ma đầu kia. Phải phanh thấy nó ra ta mới thấy hả giận! Chịu chết đi!
Gà chột mắt cười ha hả:
- Tiểu Minh Tử có Toái Mộng đao, là tư cách Thiên Tôn thời cổ, ngươi chỉ có tư cách Đại Đế lấy gì để đánh với hắn?
- Nếu thêm ta thì sao?
Âm thanh này vừa dứt thì từ hai phía khác xuất hiện hai cỗ khí tức Ứng Kiếp trung kỳ cực kỳ mạnh mẽ. Một người là Pháp Hải, một người là Xích Khao. Trong đó, Pháp Hải đoạt được tư cách Vô Lượng Thiên Tôn thời thái cổ, còn Xích Khao đạt được tư cách Mã Hầu Yêu Tôn, đều là hai nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong trận chiến năm xưa.
Hai Ứng Kiếp trung kỳ, một Ứng Kiếp sơ kỳ, chỉ bằng vào Hạ Phẩm Chiến Giáp chắc chắn không chịu nổi một kích.
Độc Cô Minh vẫn đang chìm trong bi thương, khoảnh khắc bị tiếng cười của Chu Tử cắt đứt luồng cảm xúc thì liền biểu tình lạnh lùng, trong đáy mắt tràn ngập sát khí.
- Các ngươi cho rằng đông hơn là sẽ chiến thắng được ta sao? Hôm nay giết các ngươi tế vong hồn đại quân khô lâu của ta!
Đại quân khô lâu thân cận đã chết toàn bộ, lần này hắn không còn giữ lại bất kỳ điều gì nữa, tay cầm Toái Mộng đao triển khai huyết tế trên diện rộng, vô số khô lâu nơi khác ùn ùn kéo đến bổ sung sức mạnh cho chiến giáp của hắn.
Pháp Hải nói:
- Nhân lúc hắn chưa ngưng tụ chiến giáp xong, mau chóng giết hắn!
- Giết!
Xích Khao thét lớn, chiến phủ trong tay chém xuống đầu Độc Cô Minh. Mà Chu Tử cũng không hề chịu thua kém, kiếm khí lăng lệ bắn ra tới hàng vạn đạo, muốn phanh thây Độc Cô Minh ngay lập tức.
Chỉ thấy đôi mắt Độc Cô Minh có điên cuồng xen lẫn chút lạnh lùng, hư ảnh ngân hà màu bạc trải dài đến vạn trượng xuất hiện bao phủ thân thể hắn. Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức mạnh của cảnh giới vô thượng. Năm xưa trong mộng cảnh ngay cả Đại Đế hắn cũng từng trải nghiệm qua, thậm chí tôi luyện khả năng chiến đấu với tàn hồn Khúc Thủy Phạm Thiên. Hiện nay mặc dù thua thiệt quá nhiều về mặt tu vi nhưng vẫn có thể chống cự thoáng chốc nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Khi mặc Nhân Giới Chiến Giáp vào thì mọi bí thuật tăng tiến tu vi như Minh Yêu Biến đều không thể phát huy tác dụng, đơn giản vì sức mạnh của chiến giáp đã mặc định là từ Đạo Đài tới Ứng Kiếp, mà tu vi từ Tiên Thai trở xuống cho dù có thay đổi chút ít cũng như muối bỏ biển, chẳng thể giúp một Ứng Kiếp kiếp hay Đạo Đài mạnh hơn xíu nào.
Tinh Hà Chuyển hấp thu toàn bộ kiếm khí lăng lệ rồi biến thành hàng vạn ngôi sao lấp lánh trôi dạt trong dòng sông ngân hà, kế đến hàng vạn ngôi sao này đồng thời tan vỡ, linh lực khổng lồ dồn về phía cánh tay đang cầm Toái Mộng đao của Độc Cô Minh, trong thoáng chốc đã giúp hắn có sức mạnh nằm giữa ranh giới Đạo Đài đại viên mãn và Ứng Kiếp sơ kỳ. Đây là mượn lực đả lực, lấy sức mạnh của Chu Tử phản đòn ngược lại.
- Phá Sát!
Phá tan sát cục sau đó giết ngược trở lại!
Một đòn này tuy đánh lui được chiến phủ của Xích Khao nhưng cũng khiến nắm tay đang cầm Toái Mộng Đao của Độc Cô Minh nát vụn. Một kích của Pháp Hải cũng vừa lúc ập đến, đó là hư ảnh một chiếc chuông khổng lồ đang ngân lên những âm thanh đinh đinh đang đang như muốn độ hóa hắn, biến hắn trở thành một phật tử trung thành đời đời kiếp kiếp.
- Thuật công kích linh hồn sao? Ta cũng có!
Độc Cô Minh cười ha hả, sau lưng bỗng ngưng tụ ra một cặp mắt khổng lồ mở trừng trừng nhìn tên hòa thượng đang dùng chuông đánh tới. Khoảnh khắc trông thấy cặp mắt này thì ký ức về tên sát tinh một cái liếc mắt đánh cho Kinh Âm suýt mù lòa, còn phân biệt đồng thời tấn công tám chí tôn thiên kiêu ùa về trong tâm trí Pháp Hải.
- Ngươi…
Pháp Hải thét lên chói tai lui lại phía sau, ký ức về tên sát tinh kia quá sâu đậm khiến cho gã nhất thời không khống chế được bản thân.
- Ta mở mắt là thật, nhắm mắt là giả… Mở mắt khiến chân tướng hiển lộ ra trước mặt, nhắm mắt lại khiến chúng sinh chìm trong huyễn mộng…
Vừa nói, Độc Cô Minh vừa nhắm nghiền hai mắt. Một loại đạo vận mộng mị từ cơ thể của hắn lan tỏa ra khắp trời đất. Loại đạo vận này giống như một loại thuốc độc không hình không sắc, không mùi không vị, dù cho ba tên kia có dùng mọi biện pháp cũng không cách nào chống cự lại được.
Đây chính là thần thông mà Độc Cô Minh dùng Độc Cô Cửu Trảm trao đổi với tâm ma. Nhưng tất nhiên hắn vĩnh viễn sẽ không bước đi trên con đường kẻ khác đã vẽ ra, nhất định tìm tòi và sáng tạo một hướng đi khác cho mình.
Nếu Hồng Trần Ma Nhãn của tâm ma là một loại ý cảnh khinh thường thế gian, một khi mở mắt ra tức là nhập vào hồng trần khiến chúng sinh điên đảo. Thì nay Chân Giả Song Nhãn của hắn lại mang một loại ý cảnh lấy từ chính sự mê mang của hắn khi nghĩ về xuất thân của mình. Hắn muốn dùng Chân Giả Song Nhãn này nhìn thấu mọi chân tướng của thế gian. Giả dụ thế gian mà hắn đang nhìn thấy đều là hư ảo thì hắn muốn chúng sinh cũng phải chìm đắm trong đó cũng với hắn, cùng hắn vẽ lên giấc mộng này.
Gà chột mắt nhìn Độc Cô Minh xuất ra một thức thần thông tuy còn khiếm quyết nhưng về mặt đạo vận rõ ràng thuộc về xuất thế gian đạo, không hề tầm thường thì cực kỳ ngưng trọng.
- Ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo, hỏi đạo nào là đệ nhất? Bá Luân từng nói bất kỳ đạo nào cũng tồn tại hai trạng thái là thế gian đạo và xuất thế gian đạo, giống như hai mặt âm dương chính phản của thái cực. Thế gian đạo chính là loại bất kỳ ai cũng có thể tu luyện và cảm ngộ. Nhưng xuất thế gian đạo lại cao minh hơn rất nhiều, chỉ có thể chờ đợi cơ duyên tới mà không thể cưỡng cầu. Thế gian đạo mặc dù dễ đại thành nhưng uy lực kém xa xuất thế gian đạo. Gần như bất kỳ kẻ nào muốn thành Đại Đế đều phải tự ngộ ra một loại xuất thế gian đạo của bản thân.
Tiểu ô quy gật gù:
- Kẻ này đủ tư cách và tiềm năng trở thành Đại Đế!
Khoảnh khắc Độc Cô Minh hoàn toàn nhắm mắt, đôi mắt khổng lồ sau lưng hắn cũng hoàn toàn nhắm lại, mà ba tên Pháp Hải, Chu Tử, Xích Khao cũng không thể cưỡng lại đạo vận mộng huyễn đang bao phủ lấy thân thể mình, bắt chước động tác của hắn.
Bọn họ thấy mình xuất hiện trong một vùng thiên địa xa lạ, mà ở vùng thiên địa này bọn họ lại mất đi toàn bộ sức mạnh biến thành phàm nhân. Còn Độc Cô Minh thì đang lơ lửng giữa không trung, dùng ánh mắt vô tình giống như thiên đạo coi chúng sinh như chó rơm nhìn xuống bọn họ.
- Ngươi làm cách nào mà tạo ra một đạo giới riêng được?
Đây rất giống với những gì mô tả về đạo giới của Chủ cảnh. Mặc dù không khủng bố tới mức khiến đạo vận ngưng tụ thành thực chất, nhưng lại khiến địch nhân mất hết tu vi, mặc mình chém giết.
Pháp Hải run rẩy, mặt dù liên tục tụng niệm phật nhưng vẫn không thoát ra khỏi huyễn cảnh này được.
Chu Tử âm trầm nói:
- Đây không phải đạo giới, mà là mộng cảnh do linh thức ba người chúng ta đắm chìm vào, nếu chết trong này thì e rằng linh thức cũng bị xóa sạch biến thành người thực vật.