- Bọn họ làm gì rồi?
Thanh lo lắng hỏi Uyên, Uyên cũng chậm rãi trả lời.
- Thì cũng có vài vị tới thăm dò. Kẻ tham thì cho ít đút lót là xong, kẻ quân tử thì có thể làm bạn, nhưng có kẻ vừa tham, vừa háo sắc thì tìm cách gây khó dễ. Trước kia cậu Tư còn, lúc cậu bệnh, em giao thiệp với họ thì họ còn nể cậu vài phần. Nhưng giờ cậu mất, nên bắt đầu kiếm chuyện. Nhà mình thuộc dạng kinh doanh, nên phải luồn cúi bọn chúng nhiều.
- Em có cách gì đối phó chưa? Phía chị Như thì sao?
- Mẹ chị Như tác động, nói chị ấy gả em cho vị quan nào đó lấy chỗ chống lưng, dù sao em còn trẻ cũng không thể bắt em ở goá được.
- Trời ạ, sao bà ấy có thể yêu cầu như vậy được chứ.
Thanh sửng sốt lẫn tức giận, nhưng Uyên thì vẫn bình tĩnh.
- Cũng không trách bà ấy được, vì bà ấy đâu biết được chuyện tình cảm của bọn em. Mà biết chắc chắn bà ấy cũng không chấp nhận. Gia đình bà ấy là gia đình quý tộc. Chị ấy trong mắt họ là lá ngọc cành vàng, tôn nghiêm đoan chính. Em giờ còn ít tuổi, làm goá phụ sớm quá, họ cũng nghĩ chả thể để em ở goá suốt đời. Tài sản bây giờ một phần là của em, một phần là của con chị ấy, nếu em gả đi mà giữ được cơ ngơi cho họ cũng là điều tốt. Em vừa có chỗ để gửi gắm. Nhà họ cũng có chỗ để vịn vào.
Thanh nghe Uyên nói cũng thấy hợp lí, có lẽ người nào rơi vào hoàn cảnh của mẹ Như cũng sẽ làm vậy thôi, nếu họ không yêu nhau, thì cách này đúng là vẹn cả đôi đường. Nhưng ông trời lại rất biết cách đùa giỡn con người. Họ vừa phải chịu áp lực từ quan lại bên ngoài, vừa phải chịu áp lực từ cha mẹ Như.
- Em và chị Như có chủ ý gì không?
- Chưa nghĩ ra nữa, dịp này chị Như kêu mẹ chị ấy đưa dì Bé qua bên nhà giúp chút chuyện, nên em với dì ấy tranh thủ ghé đây rồi về tính tiếp. Có gì nhờ dì Bé nghe ngóng bên gia đình chị Như coi sao?
- Ừ, cố lên nha. Khó khăn quá thì về đây.
Uyên nhìn Thanh lo lắng cho mình thì gật đầu. Cô không thể xa Như được, nếu không thì cô đã cao chạy xa bay, sống ung dung, tự tại.
Nói chuyện với Thanh xong, thì Uyên ra ngoài gặp cậu ba Nguyên đang đứng đợi. Thấy cô, cậu mỉm cười.
- Trông em ốm đi nhiều quá, lại ăn chút canh tẩm bổ nào.
Cậu bê chén canh tổ yến thơm ngon lên trước mặt Uyên. Khi nãy tiệc tùng thấy Uyên không ăn được gì nên kêu người làm đi nấu. Anh biết Uyên có tâm sự nhưng không tiện hỏi. Chỉ có thể dùng cách này để chăm sóc em gái.
Uyên nhìn gương mặt chờ đợi của anh thì cũng ngồi ăn hết chén canh. Sau đó hỏi thăm.
- Mẹ khoẻ không anh?
Gương mặt Nguyên có chút buồn bã, có chút đắn đo. Suy cho cùng, anh nghĩ, nên nói cho Uyên biết, rồi Uyên muốn làm sao anh cũng tôn trọng.
- Mẹ bệnh mấy tháng nay, chắc cũng chỉ cầm cự được ít bữa thôi. Theo thầy lang nói thì có lẽ số ngày chỉ tính trên đầu ngón tay.
Uyên nghe anh nói xong, điều đầu tiên xuất hiện trong lòng cô là lo lắng, nó không phải là sự hả hê khi thấy bà ấy bị quả báo. Có lẽ cô đã không còn hận bà. Thay vào đó là cái gì đó mất mát đang tới gần. Cô nhìn Nguyên.
- Chúng ta cùng về thăm mẹ nha.
Nguyên nghe nói xong thì bỗng oà khóc vì xúc động. Anh đã rất rất mong, Uyên sẽ về thăm mẹ để bà ra đi được nhắm mắt. Câu nói thốt ra từ Uyên là câu mà anh ngày đêm mong ước nghe được.
- Em tha thứ cho mẹ rồi à.
Nhìn anh Ba của mình, nắm tay anh.
- Chúng ta dù sao đi nữa cũng là người một nhà, cái gì có thể buông bỏ thì buông bỏ. Đôi khi để sự uất hận trong lòng chỉ làm chúng ta thêm phiền não. Tha thứ cho bà ấy cũng là giải thoát cho chính bản thân mình. Khi chúng ta đứng giữa hai sự lựa chọn. Tích cực hay tiêu cực, thì tích cực luôn là sự ưu tiên của em. Tha thứ được, buông bỏ được luôn là điều tốt nhất.
Uyên nói vậy bởi vì, mẹ Cả đã biết hối cải. Còn đối với cậu Tư, không có lựa chọn tích cực nào cho cậu ta hết.