Cha của Uyên đã được cứu, ông cũng lựa chọn con đường bế quan để về sống an nhàn. Cả đời tranh đấu chốn quan trường mệt mỏi rồi. Đã đến lúc ông hưởng thụ tuổi già.
Hoàng Thượng biết Uyên còn cha ở bên ngoài, liền cho cô một ân điểm có thể tùy ý ra vào cung để thăm hỏi người thân bên ngoài của mình. Đó là điều hiếm thấy trong hoàng cung này.
Uyên luôn nghe ngóng về Như. Đối với cô mà nói, cô yêu tất cả mọi thứ của nàng. Bởi vậy, dù cha Như đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, cô cũng không nỡ lên kế hoạch trả thù. Với một người thông minh, lanh lợi như Uyên, cậu Tư không phải đối thủ thì cha Như không đáng để nhắc đến. Uyên lại ở trong bóng tối, ông ta ở ngoài sáng. Mọi lỗi lầm của ông, Uyên nằm trong lòng bàn tay. Ông ấy phải kiếm tiền để nịnh bợ quan trên. Còn Uyên thì chả cần nịnh bợ vẫn được Hoàng Thượng, Quý Phi che chở.
Cô cảm thấy yên tâm khi Như vẫn có thể sống tiếp. Tự đáy lòng cô có thể hiểu Như vẫn còn những đứa con làm động lực sống, cho nên có thể nàng rất đau khổ, nhưng nàng không thể buông bỏ cuộc sống này. Nàng chắc cũng như cô. Đang ngày đêm nhung nhớ người yêu.
Ngày nhận được tin cha Như bị bắt. Uyên đã rất bất ngờ khi người đẩy ông ấy vào chốn lao tù lại chính là Như. Như đã vì nàng mà quay lưng với cha mẹ. Lẽ ra cô phải mừng vì nàng đã coi trọng cô hơn tất cả mọi thứ nhưng cô lại cảm thấy đau đớn đến cùng cực. Cô hiểu nàng đưa ra lựa chọn như vậy chắc chắn đã phải dằn vặt rất nhiều. Mười năm qua chắc chắn nàng đã sống trong sự dằn vặt đó nhưng lại chả thể xuống tay. Chỉ khi sự đau lòng đã đạt đến cực điểm, nó như những con sâu đang gặm nhấm nàng mỗi ngày, nàng phải ám ảnh cái ngày hôm ấy, không thể vượt qua được nên mới làm vậy. Bởi vì, câu chuyện đó đã xảy ra cách đây mười năm. Nhưng nàng không trả thù ngay lúc đó, mà đợi đến bây giờ. Chừng tỏ, nàng đã cố gắng bỏ qua, cố gắng quên đi nhưng không thể.
Uyên không thể đợi thêm được nữa. Cô phải xuất hiện để dắt nàng ra khỏi con đường này. Bởi vì, con đường mà Như đang đi, dù có hay không đạt được mục đích của mình. Thì nàng cũng phải chịu đau khổ. Cho dù ba nàng có phải trả giá thì người đau lòng nhất cũng chỉ là nàng, mẹ nàng và các con của nàng. Khi đó, dù cô có trở lại thì có lẽ nàng sẽ lại có thêm nỗi ám ảnh về cái chết của ba mình.
Vuốt ve mái tóc dài của Như. Theo thời gian đã có vài sợi bạc. Có lẽ vì nàng đã suy nghĩ quá nhiều nên gương mặt cũng có thêm vài nếp nhăn.
- Chúng ta cùng đi cứu ba chị nha. Ân ân oán oán cần phải có một người dừng lại, nếu không ai chịu thua ai, thì bao giờ mới hết. Các con của chị cũng không muốn nhìn thấy mẹ mình với ông bà chiến tranh với nhau đâu. Thù hận, hờn dỗi mười năm qua là đủ rồi. Chúng ta chịu cho đi thì ắt sẽ nhận lại được thôi.
Như ngắm nhìn người trước mặt, khác với nàng, nhan sắc của cô ngày càng mặn mà hơn theo thời gian. Vết sẹo kia chẳng làm vơi đi nhan sắc của cô. Cô bao dung với tất cả mọi người, Như thấy cảm kích vì điều đó. Những sóng gió Uyên đã trải qua cũng không làm thay đổi đi sự vị tha, tốt bụng của cô ấy.
- Cảm ơn em. Em đã cho chị thấy, cuộc đời này vẫn còn những tấm lòng bao dung và tốt đẹp như em. Cảm ơn vì đã tha thứ cho họ.
Uyên ghé sát lại gần Uyên, mỗi lúc lại gần hơn một chút, khoảng cách giữa hai bờ môi không còn. Cánh môi vẫn mềm mại, sự uyển chuyển quen thuộc ấy sau mười năm vẫn không hề thay đổi. Họ nhẹ nhàng nhấm nháp cánh môi hồng của đối phương, không vội vã mà từ từ, chậm rãi để hưởng trọn sự nhớ nhung của một quãng thanh xuân dài xa nhau.
P/s. Có lẽ sắp phải chia tay họ rồi. Dù vẫn còn rất nhiều ý tưởng, nhưng tác giả nghĩ là tới đây được rồi. Đào hố thêm cho họ thật sự là không nỡ.