Khương Hoài Ưu đối với hành vi của Đế Long không tỏ ý kiến, nàng bước ra ngoài cửa phòng, khoanh chân ngồi trên tảng đá dưới tán cây Thanh Tùng trong sân. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bình tâm tĩnh khí, trên người nàng nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, linh khí trong trời đất, tinh hoa cỏ cây, thậm chí cả ánh nắng của thái dương treo cao phía chân trời cũng ào ào sôi nổi vọt tới Khương Hoài Ưu. Chúng nó tụ hợp chung quanh nàng khiến cho cả tòa tiểu viện đều bị bao phủ trong linh khí, bàn tay duỗi ra cũng không thấy năm ngón tay đâu tựa như lọt vào trong sương mù dày đặc.
Đế Long ngồi ở trong phòng cảm thấy một dòng đế khí quen thuộc dao động, dọa nàng nhảy dựng, lập tức mở ra Đế Long Thiên Nhãn nhìn về phía phương hướng xuất hiện đế khí, thình lình lại nhìn thấy Khương Hoài Ưu đang tĩnh tọa ở kia. Đế khí hình thành một tầng ánh sáng mờ nhạt bao phủ trên người Khương Hoài Ưu. Khi đế khí vận chuyện vạn vật linh hoa trong trời đất cuồn cuộn không dứt mà ùa vào trong cơ thể Khương Hoài Ưu, chạy theo kinh mạch đưa về đan điền. Một hạt gạo lập lòe ánh sáng nhạt trong cơ thể nàng, nó không ngừng hấp thu, hội tụ linh khí tới.
Đế Long giật mình không nhẹ, nghẹn họng nhìn trân trối: Không phải 5000 năm trước Khương Hoài Ưu đã mất nước rồi sao? Thế nào còn có đế khí hộ thân? Ma Giới hận Khương Hoài Ưu tận xương, đến bây giờ vẫn chiếm giữ núi non Tề Quốc cũ, sao có thể buông tha long mạch Khương gia? Theo lệ thường đế khí ở thế gian là, đại đa số người trong nhà có tổ tiên chôn ở nơi mồ mả tốt, chiếm long mạch bảo huyệt mới gián tiếp được một chút đế khí; đương nhiên cũng có một số ít người từ khi sinh ra đã có sẵn đế khí, lọai người này từ khi sinh ra đã bắt đầu cực kỳ phi phàm, tuy về sau trắc trở rất nhiều, nhưng nếu trưởng thành lên, tất là người kinh tài tuyệt diễm lưu danh sử sách muôn đời. Đế Long cân nhắc suy nghĩ, cảm thấy Khương Hoài Ưu càng ngày càng giống người sau.
Đế Long bước về phía Khương Hoài Ưu, nàng mới vừa mở cửa đã bị sặc rồi! Đập vào đôi mắt là một thế giới trắng xóa, vươn năm ngón tay không thấy đâu, chỉ có thể để trước mí mắt mới thấy được. Đế Long dùng Thiên Nhãn nhìn lại, lập tức cạn lời! Linh khí và tinh hoa mênh mông đem nàng chôn! Đế Long chạy cái vèo đến trước mặt Khương Hoài Ưu, kêu to: "Khương Hoài Ưu, cô không sợ nổ banh xác mà chết à!". Cho dù là người tu tiên cảnh giới ở Nguyên Anh cũng không hút được nhiều linh khí như vậy đi? Huống chi Khương Hoài Ưu không chỉ hút mỗi linh khí, mà là ai đến cũng không cự tuyệt, cả tinh hoa khoáng vật dưới nền đất nàng đều hút tới. Nhiều lọai vật chất khác nhau nạp vào trong cơ thể sẽ không cách nào hòa hợp được, sẽ xảy ra chuyện! Tu luyện như Khương Hoài Ưu bây giờ, dù là Nguyên Anh hậu kỳ đều quải, huống chi nàng vừa mới trùng sinh, thể chất và tu vi miễn cưỡng xem như Trúc Cơ hậu kỳ —— Đương nhiên, người tu tiên khác hoàn toàn không thể so với thể chất thân thể nàng, cũng không nhìn xem nàng ở trong cơ thể ai hấp thu năng lượng đúc lại thân thể, tự nhiên là có thể bằng nửa cái Tiên —— từ từ. Khương Hoài Ưu ở trong cơ thể nàng hấp thu năng lượng đúc lại thân thể, vậy thì đế khí này ——Đế Long phản ứng lại đây, nhảy dựng lên ba thước cao, chạy vội tới trước mặt Khương Hoài Ưu, nóng nảy: "Cô.. cô… cô… Cô hút đế khí của tôi, Khương Hoài Ưu, cô nói cho tôi biết, cô có hút đế khí của tôi hay không…..". Đế Long buồn bực: Nếu Khương Hoài Ưu hút đế khí của nàng, chắc chắn nàng sẽ biết. Đó là năng lượng căn nguyên của nàng, nó tồn tại ngang hàng với Nguyên Thần lực, nàng thà rằng Nguyên Thần tan biến cũng không chịu tổn hại nửa phần đế khí. Nàng đem đế khí và hồn phách của mình hòa làm một thể, phong ấn chặt chẽ trong Nguyên Thần lực, dù Khương Hoài Ưu mạnh bằng chân tiên cũng không động được một sợi đế khí của nàng.
"Uỳnh" một quầng thần quang uy lực mười phần từ trong cơ thể Khương Hoài Ưu bắn ra, Đế Long sợ tới mức liên tiếp lui mấy bước, chỉ thấy một đóa hoa sen ráng màu hôi hổi chợt lóe trên người Khương Hoài Ưu rồi biến mất.
Đế Long hướng trong cơ thể Khương Hoài Ưu tìm tòi, thình lình nhìn thấy đóa hoa sen kia xuất hiện trong đan điền Khương Hoài Ưu, nó cắm rễ đan điền, cuồng hút linh khí hội tụ trong đan điền, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng trưởng thành. Dung Hợp kỳ?
"Mẹ ơi!". Đế Long hoảng sợ! Kêu to: "Khương Hoài Ưu, cô là quái vật hả? Hạ Tuấn ôm hai mươi cân linh thạch mất nửa tháng mới từ Toàn Chiếu hậu kỳ bước vào Dung Hợp sơ kỳ, Khương Hoài Ưu… Khương Hoài Ưu…. Còn cô thì từ Trúc Cơ hậu kỳ vọt vào Dung Hợp sơ kỳ chỉ trong nháy mắt!". Đương nhiên, khoảng cách giữa phế vật và thiên tài khá là xa xôi, nhưng chênh lệch đến mức độ này…. Khương Hoài Ưu, cô cũng quá bá đạo, khiến cho người khác phải kinh hãi!
Sau đó, lại "Uỳnh" một tiếng nữa, từ trong cơ thể Khương Hoài Ưu tràn ra một cổ năng lượng to lớn, tất nhiên một chút năng lượng này trong mắt Đế Long cũng không tính lớn bao nhiêu. Nhưng,.... Đế Long chỉ vào Khương Hoài Ưu, không giữ được bình tĩnh, nàng quát lớn: "Rốt cuộc cô có hút đế khí của ta hay không? Nào có người giống cô như vậy chứ! Tôi vừa nói xong hai câu thế mà cô đã rảo bước tiến vào Tâm Động kỳ!". Nhìn một cái đóa sen trong đan điền Khương Hoài Ưu đang từ nụ hoa kết ra trái tim, đó chính là trái tim Nguyên Anh! Hai trái tim của bản thể và Nguyên Anh cùng lúc nhảy lên sẽ khiến đầu óc người ta mê mang, đây là một quá trình yêu cầu sự lĩnh ngộ. Nếu ý chí không vững, rất dễ tẩu hỏa nhập ma hoặc bị lạc, nó là một quá trình rất nguy hiểm. Nhưng người sống 5000 năm, trải qua vô số kiếp nạn, xem hết thảy sinh sinh tử tử như Khương Hoài Ưu, tâm đã sớm vững như bàn đá, nàng sẽ mê mang? Đó chính là gặp quỷ?
Nhưng mà, thật sự gặp quỷ! Đế Long nhìn thấy cơ thể Khương Hoài Ưu run rẩy, không còn là vẻ lạnh lùng thường ngày, hai hàng lông mi nhíu chặt, trên mặt chỉ toàn là bi thương. Nàng vội kêu thầm trong lòng: "Ơi ơi ơi, cô đừng có khóc mà!". Nàng bỗng nhiên nghĩ đến khúc mắc trong lòng Khương Hoài Ưu. Chẳng lẽ vào lúc này Khương Hoài Ưu vì chấp niệm mà hiện tâm ma? Nàng vội vàng dùng niệm lực nhìn vào Linh Hải Khương Hoài Ưu, chỉ thấy trong Linh Hải hiện lên muôn vàn ảo giác —— Là cảnh tượng khi Tề Quốc bị hủy diệt, tiếng than khóc khắp trời đất, núi sông bị hủy, thành trì nghiêng ngả, máu chảy thành sông, Ma Cờ phấp phới, vô số oan hồn đang khóc!
Đế Long rời khỏi Linh Hải Khương Hoài Ưu, thầm nghĩ: "Thật đúng là xuất hiện tâm ma?".
Khương Hoài Ưu ngón tay bấm quyết, tay kết ấn hoa sen, nhỏ giọng nói: “Thương sinh không còn nữa, sẽ không thành tiên!”. Nàng rùng mình, hét lớn: "Tâm vững như đá, vạn pháp chư tượng, không xâm không nhiễu, phá!". Một tiếng "Phá" vừa phát ra, Khương Hoài Ưu liền yên tĩnh. Sau đó linh khí và tinh hoa mênh mông vô tận hướng vào trong cơ thể nàng. Hiển nhiên là đã đột phá bước lên Linh Tịch kỳ.
Đế Long nhìn Khương Hoài Ưu dốc lòng tu luyện, trong lòng hơi thương xót. Trong lòng Khương Hoài chấp niệm về "Tề Quốc cũ" cực kỳ nặng!
Khương Hoài Ưu lần này tu luyện một lần nữa, nếu nàng chặt đứt vướng bận đối với "Tề Quốc cũ", chặt đứt ân oán ngày xưa, chặt đứng những "Hồng trần" vướng bận này, nàng ấy rất nhanh có thể đắc đạo thành tiên. Nhưng nàng ấy lại lần nữa chọn gánh vác núi sông, đem những thứ này đè trên vai mình.
Nếu Khương Hoài Ưu vẫn không ngừng vướng bận, thì tâm nàng ấy sẽ vĩnh viễn luân hãm hồng trần. Cho dù Khương Hoài Ưu có được thực lực của tiên cũng vĩnh viễn không thành tiên được.
Đế Long lẳng lặng mà nhìn dung nhan Khương Hoài Ưu, yên lặng ngắm nhìn Khương Hoài Ưu. Nàng muốn cho Khương Hoài Ưu thành tiên, nàng muốn Khương Hoài Ưu đồng hành cùng với nàng. Nàng nói nhỏ một tiếng: “Thương sinh không còn nữa, sẽ không thành tiên!”
Bỗng dưng, Nguyên Thần niệm lực mạnh mẽ từ đâu dò đến, quét qua trên người nàng và Khương Hoài Ưu. Trong đó, có ẩn dấu sát khí!
Đế Long mở Thiên Nhãn quét nhìn bốn phía, thình lình nhìn thấy các thế lực tu tiên đều đang gom lại ở bên ngoài tổ miếu Hãn Hải mà giằng co với ba người Nguyên Thần Đại Thừa. Giờ phút này, toàn bộ bọn họ đều trông về phía sân của nàng, vô số ánh mắt không chút nào che giấu mà nhìn thẳng nàng và Khương Hoài Ưu.
Trong hoàng cung Thịnh Kinh cũng có Nguyên Thần Đại Thừa khóa chặt nàng và Khương Hoài Ưu. Ngoài thành, thậm chí mấy nghìn, mấy chục nghìn dặm đều có Nguyên Thần niệm lực quét đến. Không chỉ là Nguyên Thần Đại Thừa mà còn có rất nhiều người tu tiên tu vi không cao cũng nhìn nơi này, thậm chí có chút người còn bay đến phía trên của sân mà trông lại.
Lúc này, Đế Long mới phát hiện ánh sáng lập lòe trong sân chiếu rọi nửa bầu trời lượn lờ ráng màu, trên trời xuất hiện dị tượng, giống như tiên bảo xuất thế.
Trước đó, Đế Long dưới sự chú ý của cả thiên hạ bị sáu người Nguyên Thần Đại Thừa đuổi giết, nổ nát Nguyên Thần mấy chục lần mà vẫn không chết. Tin tức Chân Long có "thân thể bất tử" đã sớm truyền ra ngoài. Nàng tin chắc điều đó đã làm rất nhiều người khiếp sợ, ai muốn đánh chủ ý đến Khương Hoài Ưu thì phải ước lượng chọc nổi Đế Long nàng hay không. Bởi vậy nên nàng mới dám gióng trống khua chiêng mà dẫn Khương Hoài Ưu lộ diện, lại không ngờ Khương Hoài Ưu tu luyện tạo ra động tĩnh quá lớn, rước lấy thiên hạ chú ý. Quá nguy hiểm! Nếu có mấy chục thế lực khác nhau đồng loạt ra tay về phía Khương Hoài Ưu, chỉ sợ nàng sẽ bị nổ nát tại chỗ, càng miễn bàn đến việc bảo vệ Khương Hoài Ưu.
Đế Long âm thầm lo lắng trong lòng, trên mặt lại không lộ một tia lo âu. Nàng đứng bên cạnh Khương Hoài Ưu, trên người nàng tỏa ra khí thế lạnh thấu xương, long uy cuồn cuộn mênh mông, không cần mở miệng cũng đã thuyết minh hết thảy: Ai dám ra tay với Khương Hoài Ưu, Đế Long nàng sẽ lập tức đánh trả!
Chưởng môn Thạch Tùng Tử vừa mới lãnh đệ tử dịch chuyển đến bên ngoài tổ miếu Hãn Hải. Liền thấy Nữ Đế đang tu luyện, hét lớn một tiếng: "Chúng đệ tử Kiếm Tiên Môn nghe lệnh, hộ pháp cho Nữ Đế.". Nữ Đế tu luyện, bên cạnh chỉ có một mình Chân Long hộ pháp, cả một cái pháp trận phòng ngự cũng không có. Nếu có người nhân cơ hội ra tay, Nữ Đế chẳng phải nguy rồi!
Thánh chủ Nguyên Thiên bay đến trước mặt Thạch Tùng Tử, kêu lên: "Đạo huynh Thạch Tùng Tử đợi một chút! Nếu quá nhiều người đến gần Nữ Đế, đó là cho những tên lòng mang quỷ thừa dịp cơ hội ra tay, chúng ta hộ pháp bên ngoài thành, cấm toàn bộ người tu tiên tới gần Nữ Đế là được.".
Thạch Tùng Tử gật đầu nói: "Như thế cũng được! Ta phái đệ tử canh giữ phía đông và phía nam, phía tây và phía bắc giao cho Liễu thánh chủ."
Liễu thánh chủ Thiên Nguyên gật gật đầu, lập tức lãnh đệ tử chạy tới thành Thịnh Kinh.
Các thế lực còn lại thấy thế cũng sôi nổi đuổi đến thành Thịnh Kinh.
Vài vị Nguyên Thần Đại Thừa trong hoàng cung cũng lên tiếng: "Nếu bây giờ ai dám ra tay với Nữ Đế, đó chính là đối đầu với cả vương triều Hãn Hải chúng ta!". Từ trong cung "Uynh" một tiếng mà tràn ra uy thế chỉ thuộc về Nguyên Thần Đại Thừa, chấn đến chín phương trời mười phương đất đang run run.
Đế Long giương mắt đảo qua, theo Kiếm Tiên Môn, thánh chủ Nguyên Thiên đã đến, các thế lực khác đều đã tới rồi. Nhưng vì lời của Thánh chủ Thiên Nguyên và Thạch Tùng Tử, tất cả mọi người đều tụ bên ngoài thành, bọn họ đứng trên không trung nhìn thẳng nàng và Khương Hoài Ưu. Trong đó còn có hai thế lực đối đầu với nàng, là Tử Thiên Quân của Bích Tiêu Cung và Thánh chủ Thiên Nguyên Triệu Hiệp. Thật ra thì Đế Long muốn bố một cái Phong Thiên trận ngăn hết tất cả những người này ở bên ngoài. Nhưng một khi bày ra Phong Thiên trận, Khương Hoài Ưu cũng bị nhốt trong pháp trận, không cách nào hấp thu linh khí bên ngoài.
Khương Hoài Ưu khép hờ đôi mắt, vẫn đang không ngừng mà hút nạp cuồn cuộn linh khí và tinh hoa từ bốn phương trời đất. Môi đỏ nàng hé mở, âm thanh lạnh nhạt từ giữa môi vang lên: "Không cần thay tôi hộ pháp, nếu có người hướng tôi ra tay, tôi tiếp được!" Tuy rằng còn ở Linh Tịch kỳ, Nguyên Anh đều không có tu thành, nhưng sự tự tin dám chiến cả Nguyên Thần Đại Thừa cũng không giảm nửa phần.
Trên không trung, đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng quát: “Cô tiếp nổi sao?”. Âm thanh từ tứ phương vang lên, không cách nào do thám được chân thân hắn ở nơi nào. Khi âm thanh vang lên, đồng thời có một đòn đánh cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống, âm thầm đánh về phía Khương Hoài Ưu.
“Tặc tử mi dám!” Chưởng môn Thạch Tùng Tử hét lớn một tiếng, tung ra phi kiếm liền đánh tới bàn tay đang rơi xuống.
Người của các Thánh địa cũng đồng loạt ra tay đánh tới đòn tấn công kia.
Vô số người đồng thời tay, đòn tấn công kia bị đánh dập nát trên không trung. Vào lúc những người này ra tay, có người đục nước bèo cò, trực tiếp đánh về hướng sân nhỏ Khương Hoài Ưu đang ngồi!
Vứt ra vẫn là vũ khí cấm —— cái gọi là vũ khí cấm chính là vũ khí có số lần sử dụng hữu hạn, nhưng uy lực cực kỳ lớn.
Mấy chục kiện vũ khí từ bốn phương tám hướng đập tới Đế Long và Khương Hoài Ưu, tất cả mọi người đều giật mình giận dữ vô cùng!
Đế Long giận không thể át mà quát một tiếng chói tai: “Mẹ mày!” Hai chân nàng đạp đất, lấy đế khí hút lấy năng lượng chung quanh rồi đánh tới những kiện vũ khí kia, ý muốn đâm nát toàn bộ chúng nó!
Một cổ năng lượng hủy diệt chảy ra, nhiều vũ khí cấm như vậy, nếu chúng và năng lượng Đế Long tràn ra chạm vào nhau, chỉ aợ Thịnh Kinh đều sẽ bị san bằng.
“Lui lại mau!” Có người hét lớn ra tiếng, bay trốn!
Đế Long nháy mắt phản ứng lại đây, nếu phát sinh va chạm mạnh, thành Thịnh Kinh sẽ hủy, Khương Hoài Ưu cũng không giữ được. Nàng phóng lên cao, trong nháy mắt khi năng lượng của nàng đụng vào vũ khí kia, Đế Long lại tràn ra một cổ long uy đế khí to lớn, hét lớn: "Đế Long thiên thuật—— khóa chặt không gian!". Từ trên người nàng thi triển ra năng lượng khổng lồ, nháy mắt khóa chặt vây quanh vũ khí cấm và nguồn năng lượng. Đồng thời lại hét lớn một tiếng: "Đế Long thiên thuật —— dịch chuyển không gian!". Giọng nói rơi xuống, không gian nơi nàng đứng phát sinh dao động kịch liệt, sau đó đã bị một nguồn lực lượng kéo vào một không gian khác. Những kiện vũ khí cấm và năng lượng Đế Long đánh ra biến mất toàn bộ. Trong nháy mắt những thứ kia biến mất Đế Long bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Khi nàng rời đi trong chớp mắt, không gian rách nát, một lỗ đen đen nhánh khổng lồ xuất hiện, bên trong tuôn ra hơi thở hủy diệt chấn đến chín phương trời mười phương đất đều đang run rẩy, khiến Nguyên Thần Đại Thừa cũng đều cảm thấy hãi hùng. Nếu thứ này đánh lên người bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng khó mà thoát thân.
Không trung, nơi bị nổ tung thành lỗ đen trống rỗng nháy mắt khép lại, cái lỗ khổng lồ tung hoành ngang dọc vài trăm mét chỉ trong nháy mắt thu nhỏ thành cái lỗ bằng ngón cái, sau đó biến mất toàn bộ, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Những việc này đều phát sinh trong một cái chớp mắt, ngọai trừ người tu tiên tu vi Nguyên Anh trở lên có thị lực kinh người mới nhìn thấy hết thảy. Những người còn lại thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không trung chấn động, một cổ hơi thở làm cho người ta sợ hãi vọt tới, thì cái gì cũng không cảm thấy được.
Đế Long dịch chuyển ra mười mấy dặm xa, hiện tại nàng quá yếu, mạnh mẽ thi triển ra pháp thuật khóa chặt không gian, rồi xé rách rách không gian, sau đó lại ném văng ra, tiêu hao quá lớn. Dường như có cảm giác mệt đến suy yếu.
Nhưng mà, khi mọi người chạy trốn, Đế Long thi triển “Dịch chuyển không gian”, có người vẫn không quên ra tay bổ một đao.
Một đao mạnh mẽ bổ tới Khương Hoài Ưu.
Đế Long vừa mới đứng vững bước chân, liền nhìn thấy một cổ hơi thở tràn ngập năng lượng hủy diệt đánh tới Khương Hoài Ưu, nàng sợ tới mức giật mình, theo bản năng mà nhào tới Khương Hoài Ưu. Lại lần nữa thi triển pháp lực: "Đế Long thiên thuật ——". Âm thanh chưa dứt, mới vừa tụ năng lượng trong cơ thể ra, đã thấy nó đánh trúng Khương Hoài Ưu, nổ tung! Cơ thể Đế Long cứng đờ trên không trung, nàng hét lớn một tiếng: "Khương Hoài Ưu——" Bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới.