“Sếp Mạnh, lính của anh hất nước lên tôi thì cũng thôi đi, sao anh cũng theo sau làm loạn vậy? Tôi không nhớ đã đắc tội phòng an ninh của anh nha?”
Có lẽ biết Tân Xuyên không quan tâm đến danh hiệu “thứ trưởng”, lần này Hạ Trung Đức cũng không khẩn trương, nhưng cũng không dám khinh thường, dùng một câu đùa cợt để giải quyết, sau đó duỗi tay ra giới thiệu: “Đây là cậu Tân mà hiệu trưởng Tô nhắc tới.”
“Tiểu Xuyên, xin chào, tôi tên là Mạnh Vấn Nhân. Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng anh Mạnh” Mạnh Vẫn Nhân mỉm cười, duỗi tay về phía Tân Xuyên, mang lại cho người khác một cảm giác khá hào phóng.
“Chào anh Mạnh!”
Tần Xuyên mỉm cười, bắt tay Mạnh Vấn Nhân, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nhão nhão. Sau đó nhìn đỉnh đâu Mạnh Vãn Nhân, nhìn hai mắt sưng húp của ông, thân hình không ổn định, anh liền biết đây là một người háo sắc, thân thể và xương cốt đã bị người đẹp đào rỗng.
“Tiểu Xuyên, thứ trưởng, mời vào trong, tôi sẽ pha trà cho hai người.” Mạnh Vấn Nhân buông tay ra, làm một động tác mời.
“Sếp Mạnh, tôi vẫn còn việc nên không vào được, hôm khác tôi sẽ uống trà của anh.”
Hạ Trung Đức từ chối lời mời của Mạnh Vấn Nhân, sau đó đưa một tấm danh thiếp cho Tân Xuyên nói: “Cậu Tần, đây là danh thiếp của tôi, khi nào cậu nói chuyện xong với sếp Mạnh thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được”
Tân Xuyên cầm lấy danh thiếp, cũng không có lập tức cho vào túi.
Không phải Tân Xuyên không muốn nhận tấm danh thiếp này. Trái lại anh có thể nhìn ra Hạ Trung Đức là một người rất cẩn trọng, có thể lấy lòng anh mà không để lại dấu vết, cũng không có hành động nóng lòng đạt được mục đích.
Anh làm như vậy vừa vặn thể hiện sự tôn trọng của mình.
Quả nhiên, khi Hạ Trung Đức nhìn thấy hành động của Tần Xuyên, đồng tử của ông giãn ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kinh hỉ, sau đó phất phất tay rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mạnh Vấn Nhân chuyển động, ông mơ hồ cảm thấy thân phận của Tần Xuyên, hay nói đúng hơn mối quan hệ của anh với Tô Văn so với những gì ông tưởng tượng còn khoa trương hơn rất nhiều, nếu không Hạ Trung Đức sẽ không có biểu hiện như vậy.
Bước vào văn phòng, Mạnh Vãn Nhân trước tiên mời Tần Xuyên ngồi xuống với nụ cười chân thành, sau đó từ trong tủ lấy ra hộp trà được cất cẩn thận, sau đó lấy ra một bộ ấm trà có giá trị không nhỏ để pha trà cho Tân Xuyên.
“Tiểu Xuyên, cậu có muốn hút thuốc không?”
Tranh thủ thời gian đun sôi nước, Mạnh Vấn Nhân lấy ra một hộp Nam Kinh Cửu Ngũ Chí Tôn từ trong ngăn kéo, mở ra, lấy một điếu, ra hiệu hỏi.
“Tôi không hút thuốc.” Tân Xuyên lắc đầu.
Thấy vậy, Mạnh Văn Nhân ngừng hút thuốc, đặt điếu thuốc lên bàn, hỏi: “Hiệu trưởng Tô nói với tôi rằng cậu là quân nhân, cậu thuộc quân chủng nào?”
“Lục quân” Tần Xuyên trả lời, không nói thật.
“Lục quân à... Lục quân của Hoa Hạ chúng ta được xưng là mạnh nhất thế giới, cậu thuộc lục quân, tố chất thân thể chắc chắn cực tốt!” Mạnh Vấn Nhân mỉm cười nói:
“Trong trường hợp này, cậu không cần phải tiến hành bất kỳ cuộc kiểm tra thể chất nào. Cậu điền hồ sơ nhận việc đi, sau đó tôi sẽ đưa đến phòng nhân sự theo quy trình, để bên phòng nhân sự hoàn tất các thủ tục là được.”
“Vâng, cố gắng hết sức làm theo đúng quy trình thủ tục nhé”
Tần Xuyên gật đầu, anh muốn giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này đối với Tô Văn.
“Cậu không cần lo lắng về thủ tục, cứ giao hết cho tôi.”
Nghe vậy, Mạnh Vấn Nhân trầm ngâm một lát, suy tư về dụng ý đằng sau câu nói đó của Tần Xuyên, nói:
“Về phần ăn ở, trường học có căn tin dành cho nhân viên, nhận thẻ ăn là có thể vào ăn. Trường học không có quy định về chỗ ở, nếu cậu cần, tôi sẽ sắp xếp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!