Với sự phát triển nhanh chóng của nền kỉnh tế, cái gọi là khu nhà giàu đã xuất hiện ở các thành phố lớn trên cả nước, và đương nhiên song song với đó cũng xuất hiện các khu ổ chuột.
Ngay cả Hoa Đông, nơi được mệnh danh là Hòn ngọc Phương Đông cũng không ngoại lệ.
Cái gọi là khu ổ chuột là một tập hợp các phòng ở bị vứt bỏ, hầu hết được xây dựng vào những năm 80, phần lớn là người bên ngoài sinh sống.
Nhà của Dương Hải Quốc nằm trong khu ổ chuột.
Khu ổ chuột cách Đại học Hoa Đông rất xa, Dương Hải Quốc đi làm mỗi ngày cần đỉ tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt, dành gần bốn tiếng thời gian trên đường.
Chín giờ tối, Dương Hải Quốc lê thân thể mệt mỏi trở về khu ổ chuột.
Nhìn xung quanh có thể thấy khu ổ chuột đều là những ngôi nhà thấp tầng, cột điện lộn xộn, bên đường hơn phân nửa là những quán ăn nhỏ hoặc tiệm làm tóc với vài người phụ nữ ăn
mặc trang điểm như nữ yêu tinh đang đứng ở cửa, phảng phất như cách khỏi trung tâm thành phố nhộn nhịp phồn hoa vài thế giới.
“Lão Dương, nhận lương chưa, đến chơi chút không?”
Khỉ Dương Hải Quốc đi ngang qua tiệm làm tóc, một ‘chị dâu già’ với vòng eo thô như thùng nước nháy mắt với Dương Hải Quốc, lắc bộ ngực vốn đã chảy xệ của cô và nói một cách quyến rũ.
“Tiền lương còn không đủ cho con gái tôi đi học, làm sao có tiền dư cho cô?”
Dương Hải Quốc tức giận nói, nhưng khóe miệng lại tràn ngập nụ cười hạnh phúc, mặc dù hắn là người thuộc tầng chót trong xã hội này, sống trong một khu ổ chuột bẩn thỉu và lộn xộn, nhưng con gái hắn rất biết phấn đấu, thành tích học tập của con bé ở khu ổ chuột này là số một số hai.
Đó là lý do tại sao ‘chị dâu già’ ở tiệm tóc lại biết đến hắn.
“Cũng không biết đời trước ông tu được bao nhiêu phúc mà kiếp này may mắn nuôi được đứa con gái tốt như vậy.”
Người phụ nữ mập mạp ghen tỵ nói, sau
đó chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Hồi chiều nhìn thấy con gái ông đi mua thức ăn, hẳn là nấu cơm cho ông, mau trở về ăn đi!”
“ừ”
Dương Hải Quốc mỉm cười gật đầu, cuối tuần nào con gái hắn cũng từ trường về thăm hắn, giúp hắn giặt giũ và nấu ăn.
“Tôi thấy đời ông sắp lên hương rồi. Lão Dương, nếu con gái ông trúng tuyển vào Yến Đại hay Thanh Hoa, tôi cho ông một đêm miễn phí!” Người phụ nữ mập mạp ở đằng sau vừa cười vừa nói.
“Ha ha…”
Các cô gái ở mấy tiệm khác không nhịn được bật cười.
Dương Hải Quốc không trả lời mà bất giác táng tốc độ, cảm giác như muốn lao về nhà ngay lập tức.
Hả?
Nửa phút sau, khi Dương Hải Quốc đang đến gần căn nhà mà hắn thuê, bất ngờ nhìn thấy một chiếc Range Rover đậu trước cửa nhà.
Phát hiện này khiến hắn vô thức dừng lại!
Hắn đã sống trong khu ổ chuột này được
vài năm.
Trong những năm qua, hắn đã không ít lần thấy những chiếc xe tốt trong khu ổ chuột này, nhưng số lần nhìn thấy vào buổi tối có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đồng thời trong đầu hắn cũng không khỏi nghĩ đến Lương Bác và Hoàng Gia Vệ, trong lòng hiện lên một linh cảm xấu.
Như người ta vẫn thường nói, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!