Hoàng Gia Vệ thấy thế cũng không ngăn cản mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lộp bộp!
Dương Hải Quốc vốn định chạy trốn, sau khỉ nghe những lời của Hoàng Gia Vệ thì trong lòng run rẩy, sau đó đứng bất động như thể bị đóng băng.
“Ông chạy đi xem nào?”
Hoàng Gia Vệ nói đùa, sau đó dẫn người đi đến bên cạnh Dương Hải Quốc.
“Tôi… Tôi xỉn lỗi, tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới việc trêu chọc cậu, cậu là người lớn có lòng bao dung, xin đừng chấp nhặt vớỉ loại người như tôi…” Dương Hải Quốc toàn thân phát run nhận lỗi.
Nhưng mà,
Lời còn chưa dứt, Hoàng Gia Vệ đã giơ tay lên.
Chát.
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Dương Hải Quốc không dám né tránh, nhận
một cái tát thật mạnh từ Hoàng Gia Vệ, mặt lập tức sưng đỏ.
“Cảm giác bị tát sướng không?”
Hoàng Gia Vệ duỗi tay ra sờ sờ mặt Dương Hải Quốc, lạnh lùng hỏi.
Không dám trả lời, Dương Hải Quốc thậm chí còn không dám thở mạnh.
Chát.
Hoàng Gia Vệ lại tát hắn: “ông đây đang hỏi mày đó!”
Phịch!
Lần này, Dương Hải Quốc đáp lại bằng cái quỳ rạp xuống đất, đầu ấn chặt xuống đất, dùng cách này cầu xin tha thứ.
“Ông cảm thấy hiện tại quỳ xuống còn có tác dụng à?”
Hoàng Gia Vệ dùng chân giẫm lên đầu Dương Hải Quốc, lạnh giọng hỏi.
‘Vâng… Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên trêu chọc cậu, cầu xỉn cậu bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho con gái tôi…” Dương Hải Quốc run rẩy cầu xin lòng thương xót, ông sợ đám người Hoàng Gia Vệ sẽ làm gì với con gái mình.
“Tha cho ông? ông đây ban đêm chạy mấy
chục cây số chỉ để tìm ông, chẳng lẽ mới đánh ông hai cái bạt tai liền đi?”
Vừa nói, Hoàng Gia Vệ vừa giơ chân phải lên đá vào đầu Dương Hải Quốc.
Bốp!
Một tiếng vang giòn, đầu Dương Hải Quốc đập mạnh xuống đất, choáng váng.
“Đánh gãy một chân của nó!”
Hoàng Gia Vệ lùi lại hai bước, ra lệnh.
/zVâng, Hoàng Thiếu!”
Một người đàn ông vạm vỡ trầm giọng đáp lại, sau đó bước lên phía trước, vung cây gậy bóng chày trong tay, đập xuống đầu gối Dương Hải Quốc.
Bang!
Rắc.
Âm thanh bị bóp nghẹt và tiếng xương gãy vang lên gần như cùng một lúc, xương bánh chè của Dương Hải Quốc trực tiếp bị đập vỡ.
“A…”
Dương Hải Quốc hét lên đau đớn, lấy tay che đầu gối, như bị điện giật, toàn thân co giật.
“Sau này ông không những trở thành kẻ
tàn tật mà còn bị mất việc làm. Để tôi xem ông dùng gì để cho con gái mình đi học!”
Nhìn thấy thảm trạng của Dương Hải Quốc, Hoàng Gia Vệ không những không có chút thương xót nào, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười biến thái: “Nếu ông muốn trách thì đi mà trách tên khốn kiếp họ Tân kia!”
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, Hoàng Gia Vệ dẫn theo ba người kia xoay người đi về phía xe.
Brừm.
Ngay sau đó, với một tiếng gầm rú chói taỉ, chiếc Range Rover hất bụi mà đỉ.
“Chúa ơi, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!