Lúc này, Tần Quan đột nhiên run rẩy móc mấy trăm quả Tinh Đạn ra định nhen lửa...
Cái quái gì vậy?
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sợ đến mức hồn bay phách lạc, hắn vội vàng nắm lấy tay Tần Quan, run rẩy nói: “Cô muốn làm gì?”
Tần Quan nhìn về phía xa: “Nổ chết bọn họ!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô mà ném ra một đống như này, thì không chỉ nổ chết bọn họ mà e rằng cả chúng ta cũng sẽ bị cô cho nổ chết!”
Uy lực Tinh Đạn của Tần Quan rất đáng sợ, sau khi nổ, nó sẽ bộc phát sức mạnh đủ để trọng thương cường giả Vạn Kiếp Cảnh, bây giờ muốn ném ra một trăm quả?
E rằng trong trăm triệu dặm xung quanh sẽ không còn gì, dù chỉ là một ngọn cỏ!
Đương nhiên hắn không thể ngờ rằng Tần Quan lại sợ ma?
Ma!
Chỉ là linh hồn thôi.
Nàng ta sợ ma?
Nét mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ.
Lúc này, trong cổng thành lại vang lên tiếng ai oán, thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên chợt thay đổi, hắn nhìn vào trong cổng thành, hét to: “Có thể đừng giả thần giả quỷ nữa không?”
Lúc này, hắn thật sự rất muốn chém người!
Có một vài bí cảnh luôn thích giả thần giả quỷ, làm màu như thế.
Nhưng người trước mặt này là ai?
Chính là Tần Quan!
Kiểu người có thể nổ chết cả nhà ngươi nếu không vui!
Lúc này, trên con đường phía xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó, một cơn gió lạnh thổi tới, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
Diệp Huyên nhíu mày, hắn nhìn về phía xa, lúc này, nơi đó xuất hiện một người đàn ông mặc chiến giáp màu đen, người đàn ông sắc mặt tái mét như tờ giấy, tay cầm trường mâu, vóc người cao to, trên người tản ra uy áp đáng sợ và lạnh lẽo.
Người đàn ông mặc chiến giáp cất lời: “Người tự ý xông vào Âm Minh Cung đều phải chết!”
Dứt lời, gã ta chợt biến mất, đâm một mâu về phía Tần Quan và Diệp Huyên, chiêu này của gã ta rất nhanh, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản ứng!
Khi Diệp Huyên lấy lại tinh thần, trường mâu kia đã đến trước mặt hắn, hắn nhẹ nhàng nâng ngón cái.
Kiếm Thanh Huyên bay ra!
Oanh!
Một mảnh kiếm quang nổ lên trước mặt Diệp Huyên, thanh trường mâu bị kiếm Thanh Huyên chém dừng lại, lúc này, người đàn ông mặc chiến giáp đột nhiên xông đến phía sau trường mâu, gã ta cầm lấy thanh trường mâu kia, đang muốn ra tay một lần nữa thì Tần Quan đột nhiên lấy một khẩu súng ra, bóp cò.