Nhát chém này khiến thời không xung quanh họ sụp đổ.
Thần Tế Sư lại không lùi dù chỉ nửa bước.
Diệp Huyên nheo mắt, khẽ động tâm niệm, lập tức có mấy thanh ý kiếm chém vào sau lưng Thần Tế Sư.
Bà ta chỉ bình tĩnh ấn tay trái xuống.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bay lên đánh văng Diệp Huyên lẫn kiếm bay đi nghìn trượng. Khi dừng lại, thân thể hắn tỏa ra một luồng khí tức kinh khủng.
Diệp Huyên tham lam hít một hơi thật sâu. Hắn đã hoàn toàn hấp thụ tất cả số thần lôi màu đen ban nãy.
Đại bổ!
Tiếc rằng vẫn chưa thể đạt đến Vạn Kiếp Cảnh.
Nếu có thêm nữa thì sẽ có cơ hội.
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, thấy Thần Tế Sư bỗng xòe bàn tay, để một ngọn lửa đen phóng ra.
Uỳnh!
Sự xuất hiện của nó khiến thời không bốn phía nhòa đi, kèm theo là cảm giác nóng rẫy lan tràn bốn phía như đang ở trong dung nham.
Diệp Huyên nheo mắt, khẽ động tâm niệm, để kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm khiên chắn trước mặt.
Đùng!
Bị ngọn lửa đánh trúng, kiếm Thanh Huyên run lên bần bật, một khắc sau đã bị lửa bao lấy. Đồng thời, một tia lửa phóng qua thân kiếm, đánh vào Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày, ngưng tụ vô số kiếm ý Nhân Gian trong tay, huyễn hóa chúng thành ý kiếm bay ra.
Xoẹt!
Hàng loạt tiếng xé rách vang lên.
Tia lửa bay đến trước mặt Diệp Huyên bị xé thành từng mảnh. Một cái bóng mờ ảo bất thình lình xuất hiện trước mặt, hắn nheo mắt lại, động tâm niệm gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Đoạn thân hình khẽ run, sử dụng Sát Na Vô Địch, nhưng vừa bước vào thời không bí ẩn đã bị lôi ra.
Uỳnh!
Theo âm thanh trầm đục vang lên, Diệp Huyên lẫn kiếm bị đánh bay đi mấy vạn trượng.
Vừa dừng lại, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng hắn.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thần Tế Sư nâng tay phải lên rồi ấn xuống.
Vô số thời không phía trên hắn sập xuống như núi đổ.
Trấn áp thời không!
Diệp Huyên động tâm niệm, điều khiển kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không. Hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện lại phía trên Thần Tế Sư.