Thần Tế Sư nhíu mày, đọc thần chú, gọi một khiên chắn khổng lồ hình tròn xuất hiện trên đầu.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng vang lớn thay nhau thổ ra.
Diệp Huyên không tiếp tục ra tay nữa mà xoay người dõi về nơi xa. Tần Quan và Thiên Danh kia đã biến mất!
Đi đâu rồi?
Đôi mày hắn nhíu lại.
Giọng của Ám Quân vang lên trong đầu: “Diệp công tử chớ lo. Các chủ và Thiên Danh đang ở thời không dị vực, rất an toàn, nhiều nhất là nửa giờ nửa sẽ chiến đấu xong”.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Không ngờ Thiên Danh lại mạnh vậy!
Ám Quân tiếp tục: “Các chủ có rất nhiều vũ khí sát thương rất lớn, không dám sử dụng bừa bãi để tránh liên lụy đến người vô tội”.
Diệp Huyên nghe vậy thì hiểu ngay.
Tần Quan không thi triển được hết công phu của mình. Cái quả Cậu Bé gì đó của nàng ta có uy lực khủng khiếp vô cùng, một khi thả ra thì có khi mấy chục, thậm chí là mấy trăm tinh vực, đều sẽ bị nổ tan tành.
Nghĩ vậy, Diệp Huyên không khỏi câm nín.
Xem ra Thần khí mạnh quá cũng không phải chuyện tốt.
Hắn thu hồi suy nghĩ rồi nhìn Thần Tế Sư, thấy bà ta cũng đang nhìn lại.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Hắn biết Vô Biên Chi Chủ đã bắt đầu ra tay với mình và Tần Quan.
Nhưng không chỉ có hai người này!
Nếu còn những người khác...
Nghĩ đến đây, đồng tử Diệp Huyên bỗng rụt lại, đầu ngẩng phắt lên. Tần Quan đang gặp nguy hiểm!
Mục tiêu ngay từ đầu của Vô Biên Chi Chủ chính là nàng ta, Thần Tế Sư chỉ đang giữ chân hắn mà thôi!
Hắn lập tức ngự kiếm bay lên, nào ngờ đã gặp một bàn tay khổng lồ ập xuống.
Diệp Huyên nheo mắt lại, cầm kiếm Thanh Huyên bổ tới.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang xông thẳng về chân trời.
Ầm!
Nó vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy về nơi cũ.
Vừa dừng lại, một dòng máu trào ra từ khóe miệng.
Thần Tế Sư nói: “Ngươi sẽ không cứu được ai”.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.