Một tia quyết tuyệt lóe lên trong mắt, người đàn ông giẫm mạnh chân phải, chém ra một đao.
Uỳnh!
Nhát chém này nện vào thân kiếm Thanh Huyên khiến nó chấn động, nhưng thanh đao trong tay người đàn ông thì nứt nẻ, khiến thời không bốn phía bị xé tan tành.
Thấy đao vỡ, đồng tử người đàn ông rụt lại, nhưng Diệp Huyên đã vung kiếm bằng hai tay rồi đập xuống.
Oành!
Trường đao của gã ta bể thành vô vàn mảnh vụn.
Diệp Huyên lại chém xuống.
Ầm!
Người đàn ông bị đánh bay đi vạn trượng, đồng thời có một vết kiếm dài cả vạn trượng xuất hiện giữa cả hai.
Khi dừng lại, lớp áo trắng của người đàn ông đã rách tung tóe, chỉ thấy bên dưới là một bộ nhuyễn giáp màu đen đang có một vết cắt sâu hoắm bên trên.
Nó đã giúp người đàn ông chặn lại một chiêu vừa rồi!
Diệp Huyên điềm tĩnh nhìn bộ giáp.
Người đàn ông nói: “Kiếm của ngươi rất tốt”.
Diệp Huyên không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Uỳnh!
Hàng loạt kiếm ý Nhân Gian ùa ra khỏi cơ thể hắn trong nháy mắt, chỉ chốc lát đã hình thành mấy trăm ngàn thanh ý kiếm.
Người đàn ông thấy vậy thì gọi một thanh trường đao xuất hiện, nắm chặt trong tay phải. Vô số đao ý ùa ra từ người gã ta, khí thế cũng đạt đến cực hạn.
Diệp Huyên bỗng biến mất tại chỗ.
U u u!
Tiếng kiếm minh bén nhọn vang lên khắp tinh vực.
Vào khoảnh khắc đó, mấy trăm ngàn thanh ý kiếm cũng đồng loạt biến mất.
Một tia lệ khí lóe lên trong mắt, người đàn ông bước tới, vung đao chém ra.
Ầm!
Đao khí lao tới đón đầu kiếm của Diệp Huyên.
Uỳnh!
Vùng tinh vực tĩnh lặng này bất chợt chấn động kịch liệt. Vô số đao quang kiếm khí vỡ tan, nhưng không bao lâu sau lại có đao quang kiếm khí mới xuất hiện.
Việc này kéo dài chừng nửa giờ sau, tinh vực mới trở lại yên tĩnh.
Lúc này, Diệp Huyên đã ở phía sau người đàn ông kia hơn nghìn trượng.
Thân hình gã hơi gù xuống, trước ngực cắm một thanh ý kiếm.