Vừa dứt lời, đã có một tòa tháp phóng lên cao!
Tiểu Tháp!
Là Tiểu Tháp biến mất hồi lâu!
Tiểu Tháp trực tiếp hóa thành một tòa tháp khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ những cao thủ của thư viện Quan Huyên!
Mà khi thống lĩnh giáp vàng ở đằng xa nhìn thấy vô số trường thương vỡ vụn thì lập tức thay đổi sắc mặt rồi hét lên: "Phòng thủ! Mau, phòng thủ!"
Gã vừa hét xong, hơn vạn người bỗng tỏa ra thương ý của mình tạo thành một trận pháp phòng ngự.
Lúc này, kiếm ý của Diệp Huyên cũng chém tới.
Ầm!
Thoáng chốc, kiếm khí bổ tới, hơn vạn người lập tức bị chém thành cát bụi. Cùng lúc đó, trong mắt người mảnh tinh vực kia cũng bị bổ nát. Song, sức mạnh của một kiếm ấy cũng không chỉ có như vậy vì nó vẫn chưa biến mất, mà nhanh chóng bay vào sâu trong vũ trụ, nơi đi qua, tinh vực cũng dần mai một.
Diệp Huyên bên cạnh thấy thế vội mở tay ra: "Ngừng!"
Ong!
Kiếm Thanh Huyên run lên, sau đó ngừng lại.
Còn Diệp Huyên cũng xụi lơ tại chỗ!
Xụi lơ!
Diệp Huyên chưa bao giờ cảm thấy mệt như vậy, một kiếm ban nãy là lần đầu tiên hắn dùng. Nó vừa được đánh ra, Diệp Huyên y như bị rút cạn, chẳng còn chút sức lực nào!
Nhưng Diệp Huyên cũng không lơ là, vội vàng ngồi xuống lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.
Đằng xa, Tiểu Tháp cũng chậm rãi rơi xuống. Dư uy của một kiếm kia bị nó trực tiếp đón đỡ, song cũng coi như đã bảo vệ được hết những cao thủ trong thư viện Quan Huyên!
Có điều, nó cũng không chịu nổi, cả người đều xuất hiện vết rạn!
Tiểu Tháp chậm rãi rơi xuống trước mặt Thanh Khâu, yếu ớt nói: "Thanh Khâu tỷ tỷ, ta muốn cải tiến, ta muốn nạp tiền..."
Thanh Khâu: "..."
Còn bên kia, Cố Thần Quân cũng ngừng lại. Giờ phút này, hắn ta vừa kinh ngạc cũng sợ hãi, khó tin nhìn Diệp Huyên: "Ngươi..."
Hắn ta thật sự không ngờ Diệp Huyên lại có thể dùng một kiếm trực tiếp tiêu diệt một vạn đội quân giáp vàng mà mình dẫn đến!
Bởi vì dù là hắn ta thì cũng không thể làm được!
Kỳ Tỉ Thiên cũng liếc nhìn Diệp Huyên, trong mắt toát ra chút kinh ngạc.
Kiếm đạo?
Không!