Người đàn ông áo trắng đột nhiên mở lòng bàn tay, một tấm bùa truyền âm phóng lên trời, trong tích tắc đã biến mất vào không trung.
Tiếp theo, hắn ta nhìn Diệp Huyên, tức giận chỉ vào hắn: “Ngươi chờ đi! Chờ đó! Vương gia ta phải diệt cả tộc nhà ngươi!”
Diệp Huyên im lặng.
Diệt cả tộc hắn?
Diệp Huyên lắc đầu thở dài, nhìn Tần Quan nói: “Theo lý thì những đệ tử gia tộc lớn thế này đều có trí thông minh rất cao, sao ta cứ gặp phải dạng thiểu năng thế!”
Tần Quan cười khẽ: “Họ quen làm xằng làm bậy rồi!”
Diệp Huyên lắc đầu cười, sự thật chứng minh là nhiều khi, càng có quyền lực thì chỉ số thông minh sẽ càng thấp, đặc biệt là người thân của đối phương.
Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một hơi thở đáng sợ, một ông lão đang đứng sừng sừng trên trời.
Diệp Huyên nhìn ông lão, đây là một Thần Kiếp Cảnh!
Hiển nhiên, dù là ở tinh vực Bỉ Ngạn, Thần Kiếp Cảnh cũng không phải là hiếm, nhiều như rau cải trắng vậy, ở đâu cũng có.
Ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan, thấy ông ta, người đàn ông áo trắng vội nói: “Tam thúc, là hai tên này tuyên bố muốn diệt Vương gia chúng ta!”
Nghe thế, Diệp Huyên và Tần Quan đều nhíu mày, tên này có bản lĩnh thêm mắm dặm muối ghê!
Nghe thấy lời của cháu mình, ông lão kia híp mắt, nhìn Diệp Huyên: “Hai ngươi muốn diệt Vương gia!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không nói thế!”
Người đàn ông áo trắng lại tức tối nói: “Ngươi dám nói mà không dám nhận sao!”
Diệp Huyên vẫn nhíu mày.
Ông lão nhìn hắn: “Dám đòi diệt cả Vương gia ta thì đúng là lớn...”
Đúng lúc này, ngón cái Diệp Huyên đột nhiên cử động.
Vèo!
Kiếm Thanh Huyên ra khỏi vỏ.
Ông lão chưa kịp phản ứng, toàn thân đã bị kiếm Thanh Huyên ghim chặt tại chỗ.
Giây phút này, mọi người hóa đá!
Nhanh vậy sao?
Một Thần Kiếp Cảnh cứ thế bị diệt gọn rồi?