Diệp Huyên chỉ khoát tay: “Đừng nói mấy lời sáo rỗng, làm gì thực tế đi!”
Thực tế?
Ông lão ngẩn ra, đoạn vươn tay đẩy một chiếc nhẫn chứa đồ sang cho Diệp Huyên. Bên trong có năm viên Tinh Vương.
Năm viên!
Diệp Huyên đanh mặt: “Ông cho ta là hạng người gì?"
Ông lão chần chừ rồi lại đẩy chiếc nhẫn thứ hai tới. Bên trong cũng có năm viên Tinh Vương.
Diệp Huyên thu hai chiếc nhẫn vào, vừa mở miệng thì nghe Cô Diệp rống lên: “Không công bằng! Ngươi đánh lén ta! Có ngon thì đánh một trận công bằng!"
Mọi người: “...”
Diệp Huyên nhìn Cô Diệp rồi nhìn ông lão: “Về nói Tộc trưởng của mấy người sinh đứa khác đi, ta thấy tên này hỏng rồi”.
Ông lão: “Nó không phải Thế tử Cô gia, lần này chỉ muốn để nó ra ngoài học hỏi, không ngờ lại khiến Diệp công tử chê cười. Xin cáo từ!"
Ông ta chộp lấy vai Cô Diệp, đang muốn đưa gã đi thì lại nghe gã hét lên: “Ta không phục! Diệp Huyên, ngươi có bản lĩnh thì đánh một trận công bằng với ta! Thứ không biết võ đức, dám đánh lén.”.
Ông lão tức đến phát run, nói: “Diệp công tử muốn giết cứ giết, lão phu mặc kệ!"
Sau đó lão còn nhìn Diệp Huyên: “Nhưng trả Tinh Vương lại trước được không?"
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên nhìn Cô Diệp, khe khẽ lắc đầu.
Nhìn gã không khác gì một tên thiểu năng, chẳng trách sao lại bị Thị Ly xem thường.
Thị Ly đứng bên bỗng nói: “Tiền bối đưa gã về đi thôi”.
Thấy ông lão áo đen nhìn mình, nàng ta nói: “Cô Diệp công tử hôm nay quá chén nên hơi say, đưa gã về nghỉ ngơi đi”.
Cô Diệp còn muốn nói nữa thì bị ông lão nắm lấy vai, biến mất tại chỗ.
Đi rồi!
Diệp Huyên lắc đầu, ngồi xuống cạnh Thị Ly.
Nàng ta cười nói: “Sức mạnh của Diệp công tử khiến ta phải hoảng sợ”.
Những người khác nghe vậy đều nhìn vào Diệp Huyên.
Hắn lắc đầu cười: “Có lẽ vì Cô Diệp công tử yếu quá thôi”.
Mọi người: “...”
Thị Ly lắc đầu phì cười: “Có đôi khi miệng lưỡi Diệp công tử còn sắc bén hơn kiếm nhiều!"
Diệp Huyên cũng cười theo: “Thị Ly cô nương sẽ không cho rằng ta quá đáng chứ?"
Thị Ly lắc đầu: “Diệp công tử đã bỏ qua cho gã nhiều lần. Đừng nói chi ngươi, ngay cả ta cũng không nhịn được”.