Thiên Đạo này nói chuyện cứ úp úp mở mở, không dám nói hết!
Thiên Đạo cười khổ: “Diệp thiếu thông cảm, có một vài chuyện, ta thật sự không dám nói!”
Diệp Huyên cười: “Ở trước mặt ta, ông có thể nói thẳng!”
Thiên Đạo trầm giọng nói: “Diệp công tử, có sự giúp đỡ của Tần Quan cô nương, có phải cậu muốn làm gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thiên Đạo lại nói: “Ta đoán có lẽ nàng chính là nữ chính của thế hệ này!”
Nữ chính!
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Lúc trước ta hay nghe Tần Quan nhắc tới hào quang của nhân vật chính, cái này còn phân biệt nam và nữ nữa à?”
Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta là nam chính, còn nàng là nữ chính?”
Thiên Đạo cười nói: “Có khả năng đó!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Nhưng ông quên mất một điều! Đó là ta đã không phải người thiên mệnh nữa rồi!”
Thiên Đạo lắc đầu: “Nếu là người khác không còn là người thiên mệnh nữa thì có thể sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như Vô Biên, sau khi không còn là người thiên mệnh, ông ta đã ở ẩn đến tận bây giờ. Nhưng Diệp công tử lại không hề chịu ảnh hưởng gì!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Thiên Đạp nghiêm túc giải thích: “Vì Diệp công tử có một chỗ dựa đáng sợ hơn!”
Diệp Huyên cạn lời.
Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một con vượn khổng lồ, con vượn này to bằng một ngọn núi, chậm rãi bước đến trong tinh không!
Trên người con vượn khổng lồ này có hàng trăm dây xích sắt khổng lồ!
Một đầu khác của dây xích là một cung điện khổng lồ sang trọng!
Trong cung điện thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Phô trương thật đấy!”
Thiên Đạo nhìn con vượn khổng lồ kia, sau đó nói: “Thiên Viên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!