Dược nhân vừa nãy cũng rất mạnh, nhưng ở trước luồng uy áp này thì chỉ như giọt nước tràn vào đại dương bao la, căn bản không thể so sánh.
Đây hẳn là thế lực khổng lồ viễn cổ kia!
Lúc này hư ảnh ấy dần dần rõ nét hơn.
Là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, gương mặt chữ điền, vẻ mặt lộ rõ vẻ thù địch.
Sau khi đi ra, người đàn ông trung niên tham lam hít thở thật sâu: “Rất nhiều rất nhiều năm rồi”.
Mọi người nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt cực kỳ cảnh giới.
Lúc này, người đàn ông trung niên quay sang nhìn Vô Biên: “Tuy hắn là nô bộc của ta, nhưng không phải ai cũng có thể giết được!”
Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên: “Rác rưởi”.
Rác rưởi!
Lời này vừa thốt ra, mấy người đang có mặt đều sửng sốt.
Nhưng người đàn ông trung niên lại cười lớn: “Ha ha… rác rưởi? Vô số năm nay, đây là lần đầu tiên có người mắng ta, ha ha…”
Vô Biên lắc đầu: “Ta ghét nhất là những kẻ tự cho rằng mình vô địch như các ngươi đấy! Đừng tưởng ngươi có chút thành tựu thì ghê gớm lắm, người lợi hại hơn các ngươi nhiều vô số kể nhé!”
Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Ngươi đang dạy ta làm người đấy à?”
Vô Biên Chủ đột nhiên biến mất.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng trắng lập tức bao phủ hắn và người đàn ông trung niên.
Đùng đoàng!
Trong mắt mọi người, luồng ánh sáng ấy đột nhiên bộc phát ra luồng khí thế đáng sợ.
Một lát sau, Vô Biên Chủ xuất hiện, người đàn ông trung niên kia cũng xuất hiện, mà lúc này ông ta đã chỉ còn lại linh hồn, không chỉ vậy cổ họng ông ta còn bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.
Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên: “Bây giờ đã biết bản thân yếu thế nào rồi chưa?”
Trong mắt người đàn ông trung niên tràn đầy vẻ khó tin: “Rốt… Rốt cuộc ông là ai?”