Thiên Trần ngẫm nghĩ một phen: “Bọn họ sẽ tự áp chế cảnh giới”.
Diệp Huyên lầm bầm: “Vậy là họ nhất định sẽ áp chế cảnh giới, nhưng mà... mình thì không cần... Với lại cảnh giới mình cao hơn họ... Bắt nạt người ta như vậy hình như không được hay cho lắm?"
Thiên Trần: “...”
Tuy các bá chủ viễn cổ không phải là không thể xuất hiện ở bên ngoài, nhưng theo lời Thiên Trần, để làm vậy thì họ phải tự áp chế cảnh giới của bản thân!
Chưa kể không thể hành động thoải mái.
Lại còn phải chịu rất nhiều hạn chế.
Nhưng Diệp Huyên lại không phải chịu!
Hơn nữa mấy bá chủ này chỉ mới đến Tri Đạo Cảnh, còn hắn đã là Vô Đạo Cảnh!
Nếu bọn họ còn phải áp chế cảnh giới thì có gì để đánh với hắn nữa?
Thiên Trần càng nghĩ càng thấy sởn tóc gáy.
Vị Diệp thiếu này đúng là vô địch mà!
Tiêu Thanh đứng ở nơi xa chợt cười: “Diệp công tử cũng là yêu nghiệt trong thế hệ trẻ. Chúng ta đông người ức hiếp các ngươi quả thật không nên, đã vậy thì ngươi hãy đấu một chọi một với Lâm Thiên xem thế nào?"
Một chọi một!
Diệp Huyên liếc Lâm Thiên: “Ta đánh với y?"
Tiêu Thanh gật đầu: “Lâm Thiên đã đến Thần Tri Cảnh nhưng có thể áp chế xuống Thần Đạo để không bị nói là ức hiếp ngươi, ngươi thấy sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Thế là công bằng!"
Thiên Trần nghe vậy thì nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Ở chân trời, Lâm Thiên bắt đầu áp chế cảnh giới.
Y nhanh chóng đi từ Thần Tri Cảnh xuống còn Thần Đạo Cảnh.
Tiêu Thanh nhắc nhở: “Đừng khinh suất”.
Lâm Thiên gật đầu: “Ta biết”.
Rồi y chậm rãi bước xuống, nói với Diệp Huyên: “Ngươi ra tay đi!"
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi: “Hay ngươi ra tay trước đi?"
Lâm Thiên cười: “Vì sao?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta mà ra tay là ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa”.
Lâm Thiên ngẩn ra trước khi cười lớn: “Ngươi nói thật đấy à?"
Diệp Huyên gật đầu.
Thế là Lâm Thiên dừng bước, nhìn thẳng vào hắn: “Vậy ra tay đi, để ta xem ngươi sẽ làm gì để ta không có cơ hội!"
Phập!
Nào ngờ vừa dứt lời, y đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua trán.