Diệp Huyên nhíu mày, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, một lát sau Kiếm Linh trong tay hắn khẽ rung lên.
Có phản ứng rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phi Ngư híp mắt, đôi mắt loé lên, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Kiếm Linh trong tay Diệp Huyên chợt hoá thành kiếm quang bay vào giữa hai hàng lông mày của hắn.
Chẳng mấy chốc, trong thức hải của Diệp Huyên có thêm một thanh kiếm.
Một lúc sau, Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Kiếm Linh, sao cô lại ở đây?”
Kiếm Linh im lặng một lúc rồi cất lời, âm thanh vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Chờ cậu”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Chờ ta?”
Kiếm Linh nói: “Đúng thế”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Phụ thân bảo cô ở đây chờ ta?”
Kiếm Linh đáp: “Đúng”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Phụ thân bảo cô chờ ta ở đây làm gì?”
Kiếm Linh nói: “Để ta dẫn dắt cậu trưởng thành”.
Diệp Huyên hơi nghi hoặc: “Sao phụ thân biết ta sẽ tới đây?”
Kiếm Linh bảo: “Cậu đừng hỏi nhiều nữa, khoảng thời gian tiếp theo cậu sẽ tu luyện cùng ta”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Ta nghĩ chắc là không cần đâu”.
Kiếm Linh nói: “Cậu…”
Nói đến đây, giọng của Kiếm Linh đột nhiên im bặt, sau đó nàng ta thảng thốt: “Cậu đã tới Vô Đạo rồi…”
Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.
Kiếm Linh trầm mặc, nàng ta không ngờ Diệp Huyên đã đạt tới Vô Đạo Cảnh! Không thể nào!
Diệp Huyên khẽ cười: “Kiếm Linh, cô về tìm phụ thân ta đi, ta không cần cô chỉ dẫn, cũng không cần cô đi theo”.
Kiếm Linh thở dài: “Cậu đang ghi thù lời ta nói với cậu lúc trước đấy à?”
Lúc đầu khi rời khỏi Diệp Huyên, nàng ta đã không chút khách sáo chỉ trích hắn một trận, vì thế nàng ta tưởng hắn đang thù mình.
Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu: “Cũng không đến mức phải vậy, chỉ là bây giờ ta thực sự không cần cô đi theo nữa. Muốn tu luyện ta có bút Đại Đạo, còn kiếm đã có kiếm Thanh Huyên, cô đi theo ta không có tác dụng gì cả. Cô thấy đúng không?”
Kiếm Linh im lặng.
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì Kiếm Linh nói: “Huyết mạch, chẳng lẽ cậu không muốn đột phá huyết mạch sao?”