Bàn Quốc sư thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng quét mắt nhìn: “Lui ra!"
Tiếng quát khẽ khiến những người khác bừng tĩnh.
Không ai dám hé răng gì, chỉ cuống quít làm theo.
Bỗng Bàn Cẩm Nhi xuất hiện bên cạnh Quốc sư. Nàng ta nhìn Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng, hạ giọng nói: “Hắn đang tu luyện theo Đại Đạo Thần Kinh do chủ nhân bút Đại đạo để lại!"
Bàn Quốc sư gật đầu.
Bàn Cẩm Nhi: “Hắn tu Ngoại Trật Tự, theo lý mà nói không phải là người tạo phản sao? Làm sao có thể tu cả Đại Đạo Thần Kinh...”
Bàn Quốc sư im lặng một hồi mới nói: “Người của Đạo Đình đã truyền tin cho ta, nói người này ở bên đó được gọi là Kháo Sơn Vương. Họ dặn Bàn tộc ta chớ gây xích mích gì với hắn, nếu có thể kết giao mới là tốt nhất”.
Bàn Cẩm Nhi nhìn sang, nghe nàng ấy nói: “Người này bí ẩn hơn chúng ta tưởng nhiều, trước hết cứ kết giao với hắn đã”.
Bàn Cẩm Nhi gật gù.
Lúc này, khí tức trên người Diệp Huyên ngày càng mạnh, số lượng linh khí Đại Đạo bị hắn hấp thu cũng ngày càng nhiều. Lượng Đạo Tinh trước đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.
Sắc mặt Bàn Quốc sư không khỏi sa sầm.
Bởi người này đã dùng hết cả triệu Đại Đạo Linh Tinh rồi!
Một khoản tiền khổng lồ!
Ấy vậy mà chưa đột phá!
Bàn Cẩm Nhi nhìn sang, thấy Quốc sư im lặng một hồi rồi ra lệnh: “Lấy thêm đến đây!”
Lấy thêm!
Bàn Cẩm Nhi giật mình.
Nghe Bàn Quốc sư điềm đạm này: “Ân tình này, đã cho thì làm cho trót”.
Bàn Cẩm Nhi nghe vậy thì im lặng.
Thêm một triệu Đại Đạo Linh Tinh được đưa đến mang theo vô số linh khí Đại Đạo ùa tới, khí tức của Diệp Huyên lại tăng vọt.
Uỳnh!
Thời không bốn phía trở nên vặn vẹo, kinh khủng vô cùng.
Theo số lượng Đại Đạo Linh Tinh ngày càng giảm dần, sắc mặt Bàn Quốc sư và Bàn Cẩm Nhi càng xấu đi.
Cứ tiếp tục thì không ai chịu nổi cả!
Đúng lúc này, khí tức của Diệp Huyên chợt cuộn trở về cơ thể như thủy triều rút đi.
Hai cô gái đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tiếp tục hấp thu như vậy thì bọn họ không chịu nổi thật!