Sắc mặt người đàn ông áo đen lập tức thay đổi.
Diệp Huyên thoáng nhìn miệng giếng, không nói lời nào.
Đúng lúc này, trong giếng đột nhiên truyền ra một tiếng nói: “Thì ra ngươi chính là Vua Dựa Dẫm…”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ!
An Lan Tú: “…”
…
Sắc mặt Diệp Huyên đen sì!
Mẹ nó!
Mình nổi tiếng như vậy sao?
Ngay cả những Thần Linh này cũng biết mình?
Mẹ nó!
Mẹ nó chứ!
Diệp Huyên rất tức giận!
Người đàn ông áo đen thoáng nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Thần Linh kia nhận biết tên này?
Diệp Huyên nhìn cái giếng kia: “Ta nổi tiếng lắm sao?”
Trong giếng, tiếng cười khà khà kia nói: “Vua Dựa Dẫm, ngươi biết đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Hình như ta không có thù hận gì với các ngươi?”
Âm thanh kia nói: “Ha ha… ngươi đúng là ngây thơ, bọn ta giết người còn cần thù hận gì chứ? Nhìn ngươi không vừa mắt thì giết ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Nghe nói các ngươi là giết không chết, thật sao?”
Âm thanh kia cười nói: “Thật, sao vậy, ngươi muốn thử?”
Diệp Huyên gật đầu: “Muốn thử!”
Âm thanh kia dụ dỗ: “Vậy ngươi đi vào đây! Ta đứng im cho ngươi giết!”
Diệp Huyên liếc nhìn cái giếng kia, sau đó nói: “Ta đã đánh giá cao trí thông minh của ngươi rồi!”
Âm thanh kia im bặt.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cứ tiếp tục bị nhốt ở trong đó đi!”
Nói xong, hắn nhìn về phía người đàn ông áo đen: “Chúng ta đi thôi!”
Người đàn ông áo đen gật đầu!
Ba người muốn rời đi, âm thanh kia lại nói: “Vua Dựa Dẫm, chẳng mấy chốc ngày chết của ngươi sẽ đến thôi!”