Xung quanh thoáng yên tĩnh, một khắc sau, đột nhiên có vô số người gào thét: “Giết chết Diệp Huyên!”
“Các ngươi muốn giết chết ta à?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ một hướng.
Mọi người nhìn qua, thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, người này chính là Diệp Huyên!
Thấy Diệp Huyên, sắc mặt thanh niên vừa chạy về kia lập tức thay đổi, liên tục lùi về sau.
Diệp Huyên nhìn mọi người xung quanh, cười hỏi: “Các ngươi muốn giết chết ta à?”
Một đệ tử Võ Viện trong đó đứng dậy, tức giận nhìn Diệp Huyên: “Phải thì sao?”
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Các ngươi muốn đánh hội đồng hay đấu tay đôi?”
Đệ tử Võ Viện kia giận dữ nói: “Đánh ngươi còn cần đánh hội đồng ư? Ngươi…”
Hắn còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã chĩa vào giữa chân mày hắn.
Người đàn ông im bặt.
Xung quanh cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Muội muội ta ở Võ Viện, bạn bè ta cũng thế, nói thật, ta không muốn xảy ra chuyện không vui gì với Võ Viện cả”.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Võ Điện: “Võ Viện phái ra một người đấu tay đôi với ta, đánh một trận quyết định thắng thua, giải quyết ân oán, được chứ?”
Sau một thoáng yên tĩnh, một giọng nói vang lên từ Võ Điện: “Được!”
Sau giọng nói, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Thấy người này, Diệp Huyên lập tức sửng sốt: “Huynh…”
Đương nhiên Diệp Huyên quen người này!
Mạc Tà!
Mạc Tà của Ma Kha tộc!
Thấy Diệp Huyên, Mạc Tà cũng sửng sốt: “Huynh…”