Lại qua một hồi không lên tiếng nữa, đại thần mới mở miệng: “Ta cho phép ngươi hỏi một câu đơn giản hơn”.
Diệp Huyên: “...”
Nghe thấy lời của tầng sáu, Diệp Huyên cười đầy châm chọc: “Tiền bối, phá Đạo này có ý gì?”
Tầng thứ sáu chợt hỏi: “Hiện tại ngươi đang là cảnh giới gì?”
Diệp Huyên nói: “Thông U, sắp sang Vạn Pháp rồi!”
Tầng thứ sáu nói: “Thì ra là Thông U… Ta còn nghĩ rằng ngươi đã là chứng đạo rồi kìa!”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Ý tiền bối là sao?”
Tầng thứ sáu thản nhiên nói: “Ngay cả cảnh giới hiện tại mà ngươi cũng chưa hiểu rõ thì ngươi mù quáng đi phá Đạo cảnh làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?”
Diệp Huyên: “…”
Tầng sáu lại nói: “Mắt có thể nhìn xa, nhưng đi cho vững vàng đường dưới chân mới là đúng đắn!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu rồi!”
Như những lời mà tầng sáu đã nói, bây giờ, chuyện trước mắt và quan trọng nhất của hắn chính là đi một cách vững vàng con đường trước mắt. Chứng Đạo gì đó, phá Đạo gì đó, bây giờ vẫn còn cách hắn khá xa.
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối, mới vừa nãy ta gặp được ông lão kiếm tu kia rồi, đối phương cũng là Đạo Cảnh Cao Thủ, Đạo Cảnh này với chứng Đạo kia như lời tiền bối nói, thì có gì khác nhau?”
Tầng sáu trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Ta cũng không biết Đạo Cảnh này của các ngươi là cái gì!”
Diệp Huyên: “…”
Không tán gẫu với tầng sáu nữa, Diệp Huyên lặng lẽ rời khỏi dãy núi nhưng khi hắn vừa rời khỏi núi sâu thì sắc mặt chợt thay đổi, bởi vì rất nhiều luồng hơi thở đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Mình bị phát hiện rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!