Chỉ chốc lát, đôi mắt khổng lồ trên không kia đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Tiểu Thất nhẹ giẫm chân phải một cái: "Đi tới!"
Cự long bay đến, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong trời sao phía xa.
Khoảng chừng một canh giờ sau, cự long dừng lại, mà trước mặt mọi người không xa là một cánh cửa.
Trên cửa có khắc một chữ màu đen nho nhỏ: Đạo!
Thấy cánh cửa này, vẻ mặt mọi người ở đây đều nghiêm lại.
Tiểu Thất nhìn cánh cửa kia, nàng ta đang định nói chuyện thì bỗng có một giọng nói truyền từ bên trong ra: "Thiên tài đến từ Thần Quốc, vào đây ngồi một chút đi?"
Hiển nhiên là đang nói Tiểu Thất!
Tiểu Thất còn chưa đáp lời thì Nam Cung Uyển ở bên cạnh đã cắt ngang: "Không thể!"
Hướng Kình cũng trầm giọng nói: "Bệ hạ, không thể khinh địch!"
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Nó không giết được ta!"
Nói xong, nàng ta đi đến phía cánh cửa kia.
Như nghĩ đến điều gì, nàng ta bỗng dừng lại rồi xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi vào cùng ta!"
Diệp Huyên: "..."
Mọi người đều nhìn sang Diệp Huyên, trong mắt đều ánh lên tia khó hiểu.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được!"
Nói xong, hắn cùng Tiểu Thất đi vào qua cánh cửa.
Bên trong có một vùng trời khác!
Là một hòn đảo nhỏ.
Diệp Huyên và Tiểu Thất xuất hiện trên hòn đảo nhỏ này, hòn đảo không lớn, bốn phía đều là nước trong vắt thấy được cả đáy.
Trên đầu là trời xanh mây trắng!
Mà trước mặt hai người không xa là một cô gái, cô gái ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng, mái tóc màu trắng, ngay cả lông mày cũng là màu trắng.
Giờ khắc này, cô gái kia đang nhìn Diệp Huyên và Tiểu Thất.
Tiểu Thất và Diệp Huyên đi tới.
Trước mặt cô gái có để một chiếc bàn trà, nàng ta ra hiệu mời ngồi.
Tiểu Thất ngồi xuống, Diệp Huyên cũng ngồi xuống theo.