Diệp Huyên bước tới trước mặt nó, nó lập tức nổi giận gào lên.
Diệp Huyên hỏi: “Chịu đầu hàng chưa?”
Đại bàng căm tức nhìn Diệp Huyên, mắt loé lên tia sáng hung ác.
Diệp Huyên gật đầu: “Giết!”
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.
Lúc này, một ông lão vội lên tiếng: “Thần chủ, có thể giao nó cho lão phu không?”
Diệp Huyên nhìn ông lão, Thượng Quan Tiên Nhi đứng cạnh ông ta nói: “Người này là Tông chủ Vạn Thú Tông, họ rất giỏi trong việc khống chế yêu thú”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nghe vậy, Tông chủ Vạn Thú Tông thầm mừng rỡ, vội vàng thi lễ: “Đa tạ!”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nói: “Thượng Quan cô nương, cô chia chiến lợi phẩm giành được cho mọi người đi, còn việc chia thế nào thì tuỳ cô”.
Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Rõ”.
Diệp Huyên không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Hắn đến một nơi trong tinh không, lặng lẽ ngồi đó nhìn tinh không vô tận ở chung quanh.
Lúc này, một cô gái bước tới bên cạnh hắn.
Người đến chính là Triệu Mục!
Diệp Huyên nhìn Triệu Mục, cười gọi: “Triệu cô nương”.
Triệu Mục nhìn Diệp Huyên không đáp.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Lần này chúng ta đã thắng, nhưng không hiểu sao ta lại không vui chút nào cả!”
Triệu Mục bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên, nàng ấy không lên tiếng.
Diệp Huyên xoè tay ra, tháp Giới Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn tháp Giới Ngục trong tay, Diệp Huyên khẽ nói: “Tháp này tượng trưng cho Ngũ Duy, theo lý thì nó không nên rơi vào tay ta, nhưng nó vẫn rơi vào tay ta”.
Nói xong, hắn lắc đầu cười: “Ta có trực giác, đó là trong tương lai ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối rất lớn”.