Lão già: “Gã đang đột phá”.
Đột phá?
Thích Thiển ngẩn ra: “Không phải đã đến Tuế Nguyệt Cảnh ư...”
Lão quay phắt lại, giọng run lên: “Đã đến Tuế Nguyệt Cảnh, nhưng vẫn tiếp tục đột phá?"
Lão già gật đầu: “Đúng vậy”.
Thích Thiển bật cười ha hả: “Trời không diệt Thích tộc ta! Trời không diệt Thích tộc ta! Ha ha!"
Những cường giả khác cũng bật cười, quên đi chuyện khó chịu ban nãy.
Bọn họ quả thật có phần sợ hai tên siêu yêu nghiệt Diệp Huyên và Đạo Lăng. Nếu cả hai cứ tiếp tục nhằm vào Thích tộc thì họ cũng khó lòng chống cự. Chưa kể thiên phú cả hai kinh khủng như vậy, càng đánh lại càng mạnh...
May mà Thích tộc có Thích Thiên!
Thích Thiển nói: “Đi gặp Thích Thiên mau!"
Lão dẫn một đám cường giả biến mất tại chỗ.
...
Diệp Huyên và Đạo Lăng ngừng lại trong tinh không, quay đầu nhìn, khi chắc chắn không có cường giả Thích tộc nào đuổi theo thì tiến vào Tiểu Tháp.
Đạo Lăng: “Bọn chúng lại không đuổi theo”.
Diệp Huyên cười: “Thì chúng cũng không ngu”.
Đạo Lăng: “Diệp huynh có kế hoạch gì tiếp theo?"
Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Hai chúng ta phải thăng cấp”.
Đạo Lăng gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Huyên vươn tay đẩy một chiếc nhẫn chứa đồ sang cho Đạo Lăng, bên trong là mười nghìn Trụ Mạch.
Đạo Lăng nhìn hắn cười to: “Diệp huynh... Đây là... Sao ta có thể không biết xấu hổ!"
Nhưng tay y vẫn nhanh chóng thu nhẫn vào.
Diệp Huyên có chút cạn lời, nói: “Trước khi tu luyện, phải tìm nhiều Trụ Mạch một chút”.
Đạo Lăng gật đầu đồng tình.
Nhu cầu của họ về Trụ Mạch sau khi đạt đến Tuế Nguyệt Cảnh là quá mức khổng lồ.
Không có Trụ Mạch thì có muốn tu luyện cũng hết cách, đã vậy sau mỗi lần đánh nhau đều phải hấp thu Trụ Mạch để khôi phục, không có chúng thì quả thật quá khó khăn.
Diệp Huyên nói: “Ta có cách rồi”.
Đạo Lăng vội nói: “Được!"
Diệp Huyên: “Huynh chưa hỏi cách gì đã đồng ý là sao?"
Đạo Lăng nghiêm túc nói: “Diệp Huyên mà có cách thì chắc chắn là tốt nhất rồi. Huynh nói gì thì làm đấy, huynh nghĩ, ta làm, huynh đệ ta cùng nhau phát tài to!"