Thiên Khí quay đầu nhìn về sườn núi nhỏ ở phía sau, Diệp Huyên cười nói: "Dễ thôi!"
Nói rồi, hắn lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra, sau đó thu hết cả ngọn núi nhỏ vào trong rồi đưa nhẫn cho Thiên Khí.
Thiên Khí ngẩn người, hỏi: "Bên trong này à?"
Diệp Huyên gật đầu.
Thiên Khí vội vàng đeo nhẫn chứa đồ lên tay, hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, trong mắt ánh lên một tia bi thương.
Diệp Huyên đột nhiên nói: "Trước tiên huynh thay đồ đi đã".
Nói rồi, hắn phất tay lên, bụi bẩn quanh thân Thiên Khí nhanh chóng bị thổi bay hết, tiếp đó, hắn lấy một bộ trường bào đen ra chụp thẳng lên người Thiên Khí.
Mà tóc của Thiên Khí cũng bị hắn cầm kiếm chém đứt một nửa...
Chẳng mấy chốc, một Thiên Khí sáng sủa hẳn lên xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên.
Không thể không nói, thay đồ và tắm rửa sạch sẽ xong, Thiên Khí như biến thành một con người khác. Diện mạo của Thiên Khí rất tuấn tú, hơn nữa còn có chút lạnh lùng, hai con ngươi màu đỏ sẫm, mà trước ngực hắn ta còn có một vết sẹo rất lớn.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn vết sẹo kia, trong lòng có chút khiếp sợ, thân thể của Thiên Khí mạnh mẽ đến mức nào hắn đã được chứng kiến qua, vậy mà vẫn có người có thể làm tên này bị thương được ư?
Diệp Huyên chỉ vết sẹo trước ngực Thiên Khí rồi hỏi: "Ai làm vậy?"
Thiên Khí lắc đầu: "Không biết nữa".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Từ nhỏ đã có rồi à?"
Thiên Khí gật đầu.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi cũng gật gật đầu: "Đi theo chúng ta đi!"
Thiên Khí liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Thịt có đủ thật không?"
Diệp Huyên cười ha ha: "Thật!"
Thiên Khí gật đầu: "Được".
Diệp Huyên dẫn ba người đi về phía Thái Cổ Thần Điện.
Trên đường, Thiên Khí đột nhiên nhìn Diệp Huyên, do dự một lát rồi nói: "Thịt của ngươi, có thể cho ta nếm một chút được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối sầm lại.
Mẹ kiếp!
Tên này muốn ăn thịt lão tử à?
Đạo Lăng ở bên cạnh cười ha hả.