Vẻ mặt Lam tôn vô cùng bình tĩnh: “Ta ghét mấy kẻ không thực tế, thế nên ta muốn đánh chết ngươi!”
Dứt lời, bà ta đột nhiên biến mất khỏi nơi đang đứng.
Ở nơi xa, đồng tử của Đạo Lăng đột nhiên co nhỏ, y chắp tay trước ngực, trong chớp mắt, một hình Vạn Tượng Pháp Thân cao đến mấy vạn trượng liền xuất hiện sau lưng.
Đối mặt với Lam tôn đáng sợ này, y không dám chủ quan hay coi thường gì hết.
Đạo Lăng đột nhiên hét to: “Chết đi!”
Lời vừa dứt, tay phải y đột nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Vạn Tượng Pháp Thân cao mấy vạn trượng sau lưng y cũng vỗ xuống một chưởng.
Ầm ầm!
Không gian tại những nơi chưởng pháp đi qua trực tiếp bị đốt cháy thành tro.
Lam tôn nhìn chưởng pháp kia, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ khẽ vung tay áo lên.
Uỳnh!
Bàn tay to đùng lập tức vỡ nát, cùng lúc đó, Đạo Lăng lùi thẳng về sau mười mấy vạn trượng, lúc này, Vạn Tượng Pháp Thân khổng lồ phía sau đã biến mất hoàn toàn.
Đạo Lăng sững người.
Má nó chứ!
Mình vừa mới thoát Tuế Nguyệt xong đã bị dập cho tơi bời?
Đạo Lăng nhìn về phía Lam tôn đằng xa, vẻ mặt Lam tôn vô cùng bình tĩnh: “Vạn Tượng Pháp Thân… sao giờ này mà ngươi còn xài cái thứ cấp thấp như vậy? Thế mà lại gửi gắm tất thảy sức mạnh vào pháp thân… Ngươi nghĩ cái quái gì thế?”
Đạo Lăng nhìn chằm chằm Lam tôn một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Thiên. Thích Thiên nheo mắt lại: “Ngươi đừng nhìn ta! Ta muốn đánh nhau với Kiếp Chủ!”
Nói xong, gã lao thẳng về phía đám Kiếp Chủ.
Vẻ mặt Đạo Lăng cứng đờ.
Thấy vậy, Thích Thiên liền lao tới, Kiếp Chủ mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tới mức đáng sợ.
Thật ra trước đây gã không yếu hơn Lam tôn và Vân sư bao nhiêu, còn bây giờ, gã yếu tới mức thế này là bởi gã từng bị Tần Quan hủy đi Vạn Kiếp Chi Thể…
Nghĩ tới đó, gã liền cảm thấy đau lòng!
Vạn Kiếp Chi Thể đó!
Là thứ mà gã phải tu luyện mấy vạn năm mới tạo thành! Vậy mà lại bị người phụ nữ kia phá hủy!
Vừa nghĩ tới Tần Quan, đầu óc gã lập tức tê dại.
Không nghĩ ngợi quá nhiều, Kiếp Chủ xông thẳng về phía Thích Thiên, trong chớp mắt, vô số lôi kiếp xuất hiện khắp bốn phía.