Lúc mấy người Đông Lý Nam đi thì ở Thái Cổ Thần Địa, trong Thái Cổ Thần Điện, Thái Cổ Thần Thụ chạy đến trong điện Thái Cổ Thần, một lúc sau một tiếng cười lớn đột nhiên vang lên.
Âm thanh này là tiếng cười của Thái Cổ Nguyên – tộc trưởng Thái Cổ Thần tộc đó.
Thái Cổ Nguyên cười lớn hơn.
Ông ta cược thắng rồi.
Lần này ông ta cược đúng rồi!
Thiếu niên này có lai lịch không tầm thường, Thái Cổ tộc có hy vọng quay về Thái Cổ thành rồi.
Cười một lúc rồi Thái Cổ Nguyên lại rơi nước mắt…
Đó là giọt nước mắt chua xót!
…
Không lâu sau mấy người Đông Lý Nam đi vào một vùng tinh không không biết tên, tinh không này cực kỳ rộng lớn, xung quanh đôi khi còn có cường giả bay ngang qua, khí tức đều rất mạnh nhưng Tuế Nguyệt Tiên thì lại rất ít.
Vũ trụ Tiên Lăng.
Tiên Lăng độc chiếm một vùng vũ trụ.
Khi mọi người đi vào vũ trụ Tiên Lăng, khí tức đáng sợ bao vây chặt lấy đám người Diệp Huyên.
Đông Lý Nam nhíu mày: “Giết!”
Bà vừa dứt lời, một ông lão bên cạnh bà bỗng biến mất, ngay sau đó thời không ở tận cuối tinh không đột nhiên nổ tung, tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ầm!
Lúc này cả giới Tiên Lăng đều chấn động.
Có kẻ địch xâm phạm?
Rất nhanh một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt mấy người Đông Lý Nam, khi nhìn thấy mấy người Thư Hiền Giả, ông lão này nhíu mày: “Thư Hiền Giả, ngươi…”
Nói đến đây như thể nhận ra điều gì, ông ta trợn mắt: “Các ngươi…”
Thư Hiền Giả gật đầu: “Thông báo cho Lăng chủ”.
Lăng chủ!
Ông lão cảm thấy hoảng hốt, không dám do dự lâu vội vã xoay người rời đi.
Ông ta biết chuyện này không đơn giản.
Đông Lý Nam bỗng quay sang nhìn Diệp Huyên khẽ nói: “Con nghĩ xử lý thế nào?”
Diệp Huyên trầm tư một lúc rồi nói: “Giết!”
Giết!
Đông Lý Nam gật đầu: “Được!”
Vừa dứt lời, bà lấy một tấm lệnh bài ra, sau đó lệnh bài bay lên trời rồi biến mất ở cuối tinh không.
Lúc này một người đàn ông trung niên xuất hiện.