Diệp Huyên mỉm cười, đang định nói thì đột nhiên quay đầu nhìn sâu vào tinh không, trong tinh không xa xăm, có một luồng khí tức đáng sợ đang ập đến.
Tuế Nguyệt Tiên.
Diệp Huyên chau mày.
Lúc này, thời không trước mặt bọn Diệp Huyên bỗng bị xé rách, tiếp ngay đó, một ông già từ từ bước ra.
Sau khi ông già bước ra, ông ta liền nhìn thẳng vào Thiên Khí, lúc nhìn thấy y thì ánh mắt lập tức trở nên hung dữ: “Đúng là đồ tiện nhân nhà ngươi rồi”.
Ông ta nói xong thì quay sang nhìn Diệp Huyên: “Là ngươi đã giết yêu của Thiên Yêu tộc ta sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông già nheo mắt: “Vậy ngươi đã sẵn sàng bị diệt tộc chưa?”
Diệp Huyên: “…”
Diệt cả tộc!
Mấy người Đạo Lăng đều có biểu cảm kỳ lạ.
Giết một mình Diệp Huyên thì may ra còn có cơ hội, nhưng giết hết của tộc của Diệp Huyên thì…
Hình như không phải chuyện dễ dàng gì!
Diệp Huyên cũng không tức giận mà hỏi với vẻ hơi tò mò: “Thiên Khí yêu nghiệt như vậy, theo lý mà nói, đáng lẽ ra Thiên Yêu tộc của các ngươi phải coi trọng huynh ấy mới đúng, sao các ngươi lại xem huynh ấy như kẻ thù thế kia?”
Ông già mỉm cười: “Có liên quan gì đến ngươi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên rồi, vì huynh ấy là bạn của ta”.
“Bạn”.
Ông già phì cười rồi nói: “Ngươi cũng thú vị thật, không ngờ lại làm bạn với một tên thấp hèn”.
Diệp Huyên chau mày: “Sao ngươi lại nói chuyện trịch thượng đến thế?”
Ông già nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Vì ta chưa bao giờ cho rằng ngươi có tư cách đứng nói chuyện với mình”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Các huynh đệ, chém chết lão ta”.
Hắn nói xong thì xông tới.
Vù!
Một luồng kiếm quang vút qua.
Vào giây phút Diệp Huyên biến mất, mấy người Đạo Lăng ở bên cạnh cũng thi nhau xông lên.
Đồng loạt ra tay!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!