Đùng!
Bốn người Diệp Huyên bị chấn lùi về sau, đồng thời ông già cũng lui liên tục.
Lúc dừng lại, ông già ngẩng đầu nhìn về năm người Diệp Huyên ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Các ngươi…”
Ông ta không ngờ dù năm người này không phải Tuế Nguyệt Tiên nhưng thực lực lại đáng sợ đến vậy.
Rõ ràng là rất siêu phàm!
Diệp Huyên bỗng nói: “Giết”.
Hắn vừa dứt lời rồi chợt biến mất khỏi chỗ đứng.
Vù!
Một tia kiếm quang chém đến trước mặt ông già.
Hai mắt ông ta nheo lại, ánh mắt thoáng vẻ hung tợn, tiếp ngay đó, người này liền xông lên, đấm về phía trước.
Ầm!
Đấm đó vừa được đánh ra thì một luồng Tuế Nguyệt Chi Lực đáng sợ ào ra từ trong cú đấm kia
Chính vào lúc ấy, Diệp Huyên ra tay, từ từ nhắm hai mắt lại: “Trảm Hư Vô”.
Hắn vừa dứt lời, tiếng kiếm vang lên.
Vù!
Diệp Huyên xuất kiếm, tròng mắt ông già đột ngột co rụt mạnh mẽ, cảm giác hoảng loạn bao trùm lấy ông ta.
Nguy hiểm!
Đấy là cảm giác lúc này của ông ta!
Nhưng giờ ông ta có muốn rút lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Ầm!
Một tiếng nổ đột ngột vang lên, Tuế Nguyệt Chi Lực đáng sợ trước mặt ông già bỗng nổ tung, cơ thể người này liền bị chém bay ra xa hơn mấy vạn trượng.
Tới khi dừng lại, cơ thể của ông ta liền vỡ nứt, một thanh kiếm đột ngột xuyên qua trán ông ta.
Ầm!
Linh hồn của ông già trở nên hư ảo trước ánh mắt kinh ngạc của mấy người Đạo Lăng đang đứng bên cạnh.
Lúc này, mọi người đều ngây ra.
Bao gồm cả bản thân Diệp Huyên.
Vì đây là lần đầu tiên hắn thi triển Trảm Hư Vô, không ngờ kiếm đó lại đáng sợ đến mức độ như vậy.
Thứ gì thế?