Diệp Huyên cười nói: “Được thôi! Nhưng ta cần người có nhân phẩm cực tốt!”
Ngôn Tu Nhiên nghiêm túc nói: “Đương nhiên, những người này sẽ do ta đích thân lựa chọn!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngôn tộc trưởng tự mình tuyển chọn, đương nhiên là ta yên tâm rồi!”
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, “Bộ Luật Thần Đạo xuất hiện trước mặt Ngôn tộc trưởng.
Nhưng Ngôn Tu Nhiên lại hơi do dự.
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?”
Ngôn Tu Nhiên cười khổ: “Diệp công tử, ngày đó nhi tử ta mạo phạm, may là Diệp công tử rộng lòng tha thứ, mà bây giờ, Diệp công tử lại còn tặng một món quà lớn như thế, ta… ta cảm thấy rất hổ thẹn!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi! Chúng ta nên nhìn về phía trước mà đúng không? Hơn nữa ngày đó ta cũng đã lấy hai mươi triệu Trụ Mạch của ông, cho nên ân oán lúc trước của chúng ta đã giải quyết xong rồi!”
Ngôn Tu Nhiên cúi người: “Hôm nay nghe thấy lời này của Diệp công tử, ta đã hoàn toàn yên tâm rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngôn tộc trưởng mau xem ‘Bộ Luật Thần Đạo’ này đi! Ta còn phải đi đến nơi khác!”
Ngôn Tu Nhiên khẽ mỉm cười: “Được!”
Dứt lời, ông ta nhận lấy “Bộ Luật Thần Đạo”. Một lát sau, ông ta trả nó lại cho Diệp Huyên, rung động nói: “Tần Quan các chủ này đúng là một nhân tài hiếm có!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chỉ không bằng Thanh Nhi của ta thôi!”
Ngôn Tu Nhiên ngạc nhiên: “Còn có người lợi hại hơn cả Tần Quan cô nương sao?”
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Chỉ về mặt học thứ, Thanh Nhi đã là vô địch rồi! Thanh Nhi, mãi mãi là Thần!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mãi mãi là Thần!
Ngôn Tu Nhiên ngây người, sau đó lắc đầu cười khẽ, ông ta nhìn Diệp Huyên rời đi phía xa, trong lòng hơi cảm thán, dù là khí phách hay cách đối nhân xử thế, Diệp công tử này đều không có gì để bắt bẻ!
Đúng là giang sơn luôn có nhân tài xuất hiện, sóng sau xô sóng trước!
Ngôn Tu Nhiên xoay người rời đi.
…
Sau khi tạm biệt Ngôn Tu Nhiên, Diệp Huyên đi thẳng đến Vân giới.
Nhưng lần này không có ai nghênh đón hắn cả.
Diệp Huyên đi tới dưới chân Vân Sơn, Vân Sơn này là khu vực trung tâm của Vân giới, cũng là nơi Thần Lam sinh sống, nơi này có thể nói là cấm địa của Vân giới.
Diệp Huyên vừa đi tới chân núi, một ông lão đã xuất hiện trước mặt hắn, ông lão cúi chào: “Diệp công tử!”