Diệp Huyên cất cổ tịch đi, cười nói: “Không phải…”
Nói xong, dường như hắn phát hiện ra điều gì, ngạc nhiên cất lời: “Động Huyền?”
Hắn phát hiện Thần Lam đã đạt đến Động Huyền rồi!
Thần Lam nhìn Diệp Huyên: “Sao ngươi lại phát hiện ra?”
Diệp Huyên cười chỉ vào cây bút bên hông: “Thứ này có thể phá giải tất cả cách che giấu!”
Thần Lam nhìn cây bút bên hông Diệp Huyên, sau đó hỏi lại một lần nữa: “Bút gì đây?”
Diệp Huyên cười đáp: “Bút Đại đạo!”
Thần Lam sửng sốt: “Ngươi nghiêm túc ư?”
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Ta có từng lừa cô à?”
Thần Lam đột nhiên bước chậm đến trước mặt Diệp Huyên, vừa đến gần, Diệp Huyên lập tức ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Thần Lam nhìn Diệp Huyên: “Bút Đại đạo?”
Diệp Huyên gật đầu, hắn tháo bút xuống, sau đó đưa cho Thần Lam: “Muốn xem thử không?”
Thần Lam nhìn Diệp Huyên một lát, sau đó nhận lấy bút Đại đạo, khi cầm lấy bút Đại đạo, nàng ta chợt trợn mắt, vội buông nó xuống: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cô không thể cầm cây bút này sao?”
Hắn phát hiện Tú Phạn lúc trước cũng là như thế, vừa mới cầm vào bút Đại đạo đã buông nó ra.
Thần Lam vô cùng kinh ngạc, giọng nói của nàng ta hơi run rẩy: “Vào khoảnh khắc cầm lấy cây bút này, ta cảm giác ta hình như sắp bị giết chết!”
Bị giết chết?
Diệp Huyên nhíu mày, hắn nhìn về phía bút Đại đạo: “Sao ta lại không có cảm giác này?”
Bút Đại đạo: “…”
Thần Lam đột nhiên hỏi tiếp: “Đây thật sự là bút Đại đạo à?”
Diệp Huyên hơi không vui: “Ta lừa cô làm gì?”
Thần Lam hơi khó tin: “Vì sao ngươi lại có bút Đại đạo?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Chúng ta có nên đổi chủ đề không?”
Thần Lam im lặng một lát rồi nói: “Được!”
Diệp Huyên cười nói: “Lần này ta đến đây là muốn thương lượng với cô, là thế này, thư viện của ta cần chiêu mộ người, ta muốn đến Vân giới chiêu mộ, cô thấy có được không?”
Thần Lam nhìn Diệp Huyên: “Được thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Đa tạ!”