Thần Lam nhìn Diệp Huyên, không nói một lợi.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Có đồng ý không?”
Thần Lam im lặng một lát rồi nói: “Để ta suy nghĩ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hắn biết chuyện này cũng không thể nôn nóng.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên hơi tò mò: “Thần Lam cô nương, vì sao cô vẫn luôn đeo mặt nạ vậy?”
Thần Lam lạnh lùng nói: “Đẹp quá rất phiền!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó cười nói: “Ta cũng nên đeo mặt nạ!”
Thần Lam khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đẹp quá rất phiền!”
Thần Lam: “…”
Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Đi đến Vân Mộ thôi!”
Thần Lam xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Huyên nhún vai, sau đó đi theo.
…
Diệp Huyên ngự kiếm đi trong tinh không, Thần Lam đi bên cạnh hắn.
Thần Lam nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Kiếm tu rất hiếm thấy!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Đẹp không?”
Thần Lam thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi rất không đứng đắn!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Thần Lam ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không xa xôi: “Diệp công tử, Vân Mộ kia rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên cười nói: “Biết tại sao ta lại đồng ý đi cùng cô không?”
Thần Lam quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Chính là vì nguy hiểm!”
Thần Lam nhìn hắn, không nói một lời.
Diệp Huyên sờ mặt mình, sau đó nói: “Sao cô cứ nhìn ta mãi thế?”
Thần Lam lắc đầu: “Miệng lưỡi này của ngươi đủ để khiến vô số nữ tử phải chịu thua”.
Dứt lời, nàng ta nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ta có thể cảm nhận được ngươi không có ý xấu, nhưng ngươi phải chú ý một điều, đó là nếu không thích thì đừng khiến cô gái nào có thiện cảm với ngươi. Có nhiều cô gái rất si tình, đối với các nàng, một khi động lòng thì sẽ bất chấp tất cả, nếu được đáp lại thì còn tốt, chứ nếu không được đáp lại thì có thể sẽ bị huỷ diệt”.