Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Thần Lam nhíu mày: “Ta tệ lắm à?”
Diệp Huyên thoáng sửng sốt: “Sao lại hỏi thế?”
Thần Lam lạnh nhạt đáp: “Không sao cả!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhíu mày, hắn dừng lại, cùng lúc đó, Thần Lam cũng dừng lại, nàng ta quay đầu nhìn, sau đó nhíu chặt mày.
Diệp Huyên quay đầu, ở cuối tinh không có một tàn ảnh chợt biến mất!
Diệp Huyên sa sầm mặt!
Khi nãy có người theo dõi hắn và Thần Lam!
Thần Lam nhìn về phía Diệp Huyên: “Kẻ thù của ngươi à?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Có lẽ là người của Tu La Thành!”
Thần Lam hơi nghi ngờ: “Ngươi có mâu thuẫn với họ sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Bọn họ muốn huyết mạch của ta!”
Thần Lam quan sát Diệp Huyên: “Huyết mạch của ngươi? Huyết mạch gì?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Thần Lam sửng sốt, sau đó hỏi: “Không nói được à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thần Lam nhìn Diệp Huyên: “Tại sao?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trước đó ta thành thật với cô quá, khiến cô hơi hiểu lầm, cho nên theo như cô nói, ta vẫn nên chú ý một chút! Sau này ta không nên nói một vài bí mật với cô thì tốt hơn, để tránh việc cô hiểu lầm!”
Thần Lam hơi tức giận: “Ta sẽ không hiểu lầm!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Nhưng ta vẫn phải chú ý đến lời nói hành động của mình. Thần Lam cô nương, cô đừng hỏi nữa!”
Thần Lam nhìn Diệp Huyên, siết chặt hai tay, thật sự hơi tức giận, nhưng lại không có lý do nổi giận.
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, hắn nhìn về phía xa: “Sắp đến Vân Mộ rồi chứ?”
Thần Lam hít sâu một hơi, sau đó nói: “Không biết!”
Diệp Huyên: “…”
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng lần này, cả hai đều nói ít hơn.
Lúc trước, Diệp Huyên sẽ chủ động bắt chuyện với Thần Lam, nhưng sau chuyện vừa rồi, Diệp Huyên bắt đầu giữ khoảng cách nhất định với Thần Lam, cho dù là nói chuyện hay gì khác đều có cảm giác xa cách.