Hắn đi rồi, Từ Thiên nhíu mày: “Thần Cổ tộc này ngại sống lâu quá hay sao mà dám bắt vị Diệp thiếu này...”
Ông lão phía sau tò mò hỏi: “Hội trưởng, thanh niên ban nãy là?"
Từ Thiên thì thầm: “Diệp thiếu... Diệp đại thiếu của Dương tộc”.
Ông lão nhíu mày: “Dương tộc là thế lực nào?"
Từ Thiên cười khổ: “Một thế lực mạnh đến nỗi khiến người tuyệt vọng”.
Ông lão: “Vì sao ta chưa từng nghe đến?"
Từ Thiên cười khẽ: “Có biết Thượng Cổ Chi Thần không?"
Ông lão gật đầu: “Đương nhiên”.
Từ Thiên nhìn về phía xa, thì thầm: “Trước Dương tộc, Thượng Cổ Chi Thần cũng chẳng là cái thá gì”.
Ông lão ngạc nhiên vô cùng.
Từ Thiên lại nói: “Thần Cổ tộc này... e rằng sắp xong rồi”.
Sắc mặt ông ta lạnh đi: “Lập tức theo dõi Thần Cổ tộc, có động tĩnh gì báo cho ta ngay!"
Đoạn, ông ta dừng lại một chút rồi nói lại: “Thôi, tự ta sẽ đi”.
Nói xong thì biến mất.
Ông lão: “...”
...
Khi Diệp Huyên trở về Thần Cổ tộc, cô gái kia lại xuất hiện trước mặt hắn: “Ngươi đến Tiên Bảo Các?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta là khách quý siêu cấp nơi đó, đi dạo một vòng không thành vấn đề chứ?"
Cô gái gật đầu: “Dĩ nhiên”.
Diệp Huyên cười: “Còn có việc gì không? Không thì ta đi tu luyện”.
Cô gái: “Mười triệu Trụ Mạch một tháng đúng không?"
Diệp Huyên mỉm cười: “Sao? Bây giờ lại đồng ý à?"
Cô gái gật đầu: “Phải, nhưng ngươi chỉ còn nửa tháng trước khi tỉ thí, nên ta sẽ chỉ trả năm triệu”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi: “Được thôi, nhưng ta có một yêu cầu: ta làm gì các người cũng không được xen vào”.
Cô gái nhìn hắn: “Chỉ cần không đánh chết thì tùy ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Được thôi”.
Cô gái vươn tay đẩy một lệnh bài đến: “Thấy lệnh này như thấy Tộc trưởng”.