Ông ta run rẩy: “Ta... ta ngồi lâu tê chân, đứng lên thư giãn, không có ý gì khác!"
Mọi người: “...”
Diệp Huyên gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Cổ Tân bỗng la lên: “Mười triệu Trụ Mạch! Ngươi tha ta một mạng, ta cho ngươi mười triệu Trụ Mạch!"
Diệp Huyên búng tay một cái.
Tách!
Thanh kiếm cắm vào linh hồn Cổ Tân bay ra.
Diệp Huyên cong ngón tay, đẩy một viên thuốc đến cho gã: “Dưỡng Hồn Đan, giá mười triệu Trụ Mạch. Đừng cho rằng ta gạt ngươi, Diệp Huyên ta không phải hạng người như vậy”.
Mọi người: “...”
Cổ Tân nhìn Diệp Huyên, đoạn nuốt viên đan vào mà không chút do dự. Linh hồn gã nhanh chóng phục hồi.
Cổ Tân thấy vậy thì thở phào, vậy là không phải chết rồi.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, gã chần chừ một hồi rồi nói: “Người nhà ta sẽ giao đủ mười triệu Trụ Mạch trong một giờ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tốt”.
Rồi đưa tay ra hiệu: “Cổ Tân huynh, mời ngồi”.
Sắc mặt mọi người trở lên kỳ lạ.
Má nó!
Chỉ cần đưa tiền cho tên này là thành huynh đệ với nhau liền à?
Cổ Tân liếc Diệp Huyên rồi ngồi xuống.
Diệp Huyên nhìn xuống mọi người, cười nói: “Các vị, nội dung chính của bài giảng hôm nay chính là thực tế. Chúng ta phải biết rõ mình là ai, bằng không sẽ gặp đại họa”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ chân trời: “Vậy các hạ biết mình là ai sao?"
Một cô gái xuất hiện cách Diệp Huyên không xa. Ả ta mặc chiến giáp màu tím, hai tay chắp sau lưng, mặt trái xoan, mi như phượng, hai mắt sáng như sao, giữa đôi mày là vẻ anh khí tự tại.
Mái tóc dài được buộc lên cao bởi một sợi dây lụa đen, trông như chiếc đuôi ngựa dài đến tận mông.
Nhưng làm người ghé mắt nhất là ngực ả ta...
Lớn!
Cực lớn!
Sắp tràn cả ra, chiến giáp cũng không che nổi.
Các cường giả Thần Cổ tộc thấy ả ta thì biến sắc kịch liệt.
Đế Trang!