Diệp Huyên gạt mọi suy nghĩ, gật đầu, hai người vừa vào Tiên Bảo Lâu thì một cô gái khuôn mặt thanh tú bước ra chào hỏi, nàng ta khẽ cười: “Hai vị định ở lại đây à?”
Cổ Hàn gật đầu: “Cho hai gian phòng bình thường”.
Nói xong nàng ta xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt cô gái, trong nhẫn chứa đồ là hai mươi nghìn Trụ Mạch.
Phòng rẻ nhất?
Diệp Huyên chớp mắt rồi hỏi: “Tộc trưởng, cô tiết kiệm đến vậy sao?”
Cổ Hàn nhìn Diệp Huyên: “Tài sản của gia tộc, không thể tiêu xài phung phí”.
Diệp Huyên giơ ngón cái lên: “Đỉnh”.
Nói rồi hắn xoè lòng bàn tay, một tấm lệnh bài bay tới trước mặt cô gái thanh tú: “Có biết thứ này không?”
Thấy vậy, cô gái thanh tú chợt biến sắc, sau đó nàng ta cúi đầu thật sâu chào Diệp Huyên: “Diệp công tử”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Cô biết ta à?”
Cô gái thanh tú mau chóng nói: “Tiên Bảo Các ta từ xưa đến nay, Các chủ chỉ phát lệnh Huyền Thiên một lần, mà chủ nhân của lệnh Huyền Thiên này chính là Diệp công tử Diệp Huyên”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Đừng căng thẳng vậy, ý ta là chúng ta muốn ở lại đây, có thể giảm giá không?”
Cô gái thanh tú cười khổ: “Miễn phí, Diệp công tử muốn ở đây, tất cả đều miễn phí!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Tất cả đều miễn phí?”
Cô gái thanh tú gật đầu: “Hai vị có thể ở phòng chí tôn”.
Diệp Huyên hơi chau mày: “Phòng chí tôn?”
Cổ Hàn trả lời thay: “Phòng hai trăm nghìn Trụ Mạch một đêm”.
Hai trăm nghìn!
Vẻ mặt Diệp Huyên sững lại, hắn nhìn Cổ Hàn: “Thật sự có người ở căn phòng đắt đến vậy à?”