Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Bút huynh, ta biết ngươi không yếu, nhưng là, huynh phải khiến ta cảm nhận thấy chứ! Huynh phải thể hiện ra! Huynh không thể hiện mình ra, ai biết huynh không yếu?”
Nói xong, hắn cầm lấy bút Đại Đạo, sau đó nói: “Bút huynh, thêm chút mực nữa!”
Hắn phát hiện, sau cái vung bút vừa rồi, hắn phát hiện ra trên ngòi bút không còn mực nữa!
Bút Đại Đạo trầm giọng nói;”Không có mực nữa!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Bút huynh, huynh keo kiệt như vậy sao? Một chút mực cũng không muốn cho!”
Bút Đại Đạo cười khổ: “Không phải không cho, mà là mực này...”
Nói đến đây, nó không nói thêm gì nữa .
Diệp Huyên nhăn mày, đang muốn nói điều gì, lúc này, Cửu thiếu gia ở xa xa đột nhiên nói;”Mới vừa rồi.... Bút Đại Đạo?”
Diệp Huyên nhìn về phía Cửu thiếu gia, giờ phút này, linh hồn Cửu thiếu gia đã tựa như một làn khói nhẹ.
Người này sắp hoàn toàn bị bay màu rồi!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, nhẫn chứa đồ mà lúc trước Cửu thiếu gia đeo bay đến trong tay hắn, hắn nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó thu hồi nhẫn chứa đồ, hắn nhìn về phía Cửu thiếu gia: “Vì sao lão đầu kia không ra tay cứu ngươi?”
Hắn phát hiện, Mục Tôn kia đến bây giờ vẫn không ra tay, việc này có chút không bình thường.
Cửu thiếu gia mỉm cười: “Ông ta biết ta hết cứu nổi rồi! Cho nên, vứt bỏ ta rồi!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Cửu thiếu gia, vị trí của ngươi trong số thế hệ trẻ của gia tộc ngươi như thế nào?”
Cửu thiếu gia trầm lặng một lát, sau đó nói: “Còn có hai người ưu tú hơn ta!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Là một mình ngươi đang nhằm vào ta, hay là cả gia tộc ngươi đang nhằm vào ta?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!