Ánh mắt Tông Bạch đọng lại khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng khiếp sợ không thôi. Nàng ta biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.
Phải biết Tư Mã đã đạt đến Tổ Thần Cảnh rồi!
Ấy vậy mà lại bị một kiếm của Diệp Huyên làm cho bị thương.
Thật đáng sợ!
Tư Mã trợn trừng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu!"
Diệp Huyên gật đầu, vươn tay ra. Kiếm Thanh Huyên chấn động, kiếm ý Nhân Gian theo đó tuôn trào từ trong người hắn, tạo thành một luồng kiếm thế khủng khiếp bao phủ bốn phía.
Tư Mã biến sắc kịch liệt, vội la lên: “Chúng- chúng ta có thể nói chuyện!"
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp buột miệng: “Lạ ghê. Sao kẻ địch bây giờ không ai chịu cứng đến cùng hết vậy?"
Diệp Huyên nhìn Tư Mã: “Nói chuyện?"
Lão ta cuống quít gật đầu: “Ta sẵn sàng! Ta cũng là người có học!"
Lão vươn tay, gọi một quyển sách cổ xuất hiện, nghiêm túc nói với Diệp Huyên: “Đã là người có học thức thì nên dùng phương pháp trí thức để giải quyết”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi, gật đầu: “Ông nói đúng, chúng ta nói chuyện phải trái đi”.
Tư Mã nghe vậy thì bớt căng thẳng hơn hẳn, thầm nhủ trong lòng: Tiểu tử này dễ bị gạt ghê.
Diệp Huyên cười hỏi: “Tư Mã Quỷ Vương, ông có biết vì sao ta đến đây không?"
Tư Mã chần chừ lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên chỉ vào cây bút bên hông: “Ông biết thứ này chứ?"
Tư Mã hạ giọng: “Bút Đại đạo”.
Một tia trầm trọng hiện lên trong mắt lão ta.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là bút Đại đạo. Thế đã biết vì sao ta đến đây chưa?"
Bút Đại đạo: “...”
Tư Mã lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên cười: “Đần! Ta phụng mệnh bút Đại đạo đến đây để cứu các ngươi!"
Tư Mã nghe vậy thì sửng sốt: “Cứu chúng ta?"
Diệp Huyên gật đầu: “Bút Đại đạo biết các ngươi đang chịu khổ ở đây nên phái ta đến cứu”.
Tư Mã nghi ngờ: “Theo ta biết, bút Đại đạo tuyệt đối không tốt bụng đến vậy”.
Diệp Huyên: “Bút Đại đạo bảo ta đến cứu thật mà, các ngươi về sau cứ đi theo ta đi”.
Dã Tiên: “...”
Tư Mã im lặng nhìn Diệp Huyên.