Diệp Huyên cười khổ: “Trong đầu cô nghĩ cái gì vậy? Ta cho cô tiền là để cô nhanh chóng đạt đến Hóa Thần Cảnh, trở về tranh giành vị trí trong gia tộc. Sau này cô thành Tộc trưởng rồi, ta muốn nhờ cô hỗ trợ, giúp mở phân viện ở lãnh thổ gia tộc cô. Mà ta cũng có lắm kẻ địch, có gì cô giúp ta đánh một chút... Chỉ thế thôi!"
Nào ngờ Văn Nhân Lam bỗng gắt lên: “Sao ngươi lại không thích ta?!"
Diệp Huyên cứng ngắc.
Văn Nhân Lam còn muốn nói tiếp thì bị Văn Nhân Ý kéo lại.
Nàng ấy liếc muội muội mình: “Có ai như muội không?"
Sau đó cười nói với Diệp Huyên: “Đó chính là mục đích thật sự của Diệp công tử?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta muốn mở rộng thư viện".
Văn Nhân Ý: “Là thư viện như thế nào? Có thể cho ta biết không?"
Diệp Huyên cười: “Được chứ”.
Sau đó nói cho nàng ấy biết dự định tổ chức thư viện của mình.
Nghe xong, ánh mắt Văn Nhân Ý nhìn hắn có phần kỳ quái.
Văn Nhân Ý thì đanh mặt hồi lâu mới hỏi: “Ngươi nghiêm túc đấy chứ?"
Diệp Huyên gật đầu.
Văn Nhân Ý: “Sẽ rất khó”.
Diệp Huyên mỉm cười: “Hành sự tại nhân”.
Văn Nhân Ý nhìn hắn một hồi lâu rồi gật đầu: “Ta tin ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Cảm ơn cô”.
Văn Nhân Lam lên tiếng: “Nhưng... cho dù có tiền, ta cũng không thể đột phá đến Hóa Thần Cảnh chỉ trong một thời gian ngắn được.
Diệp Huyên: “Cô còn thiếu gì?"
Văn Nhân Lam hạ giọng: “Cơ duyên”.
Diệp Huyên chỉ đưa Bút Đại đạo sang: “Cầm lấy”.
Văn Nhân Lam chần chừ: “Cho ta ư?"
Diệp Huyên đen mặt: “Bảo cô cầm, không phải cho”.
Má ơi!
Cô nàng này nguy hiểm quá vậy!
Da mặt dày ngang ngửa hắn chứ đùa.
Văn Nhân Lam bĩu môi, đưa tay cầm lấy bút Đại đạo. Một khắc sau, cây bút lập tức nâng cảnh giới của nàng ta lên Hóa Thần Cảnh.
Văn Nhân Lam sửng sốt không thôi: “Đây là...”
Diệp Huyên cười: “Cảm nhận Hóa Thần Cảnh thử xem”.
Văn Nhân Lam nhắm mắt một hồi rồi mở ra: “Được rồi!"
Diệp Huyên: “...”