Diệp Huyên nhìn họ, khóe môi cong lên.
Cảm giác thân thuộc.
Mỗi một lần trở lại Thanh Châu, hắn đều có cảm giác này mà không có được ở nơi nào khác.
Tiếc rằng không có Diệp Liên.
Diệp Liên.
Diệp Huyên thở dài. Đã rất lâu rồi không gặp nhau, chẳng biết nha đầu kia bây giờ ra sao.
Dù sao cũng đang ở Dương tộc, chắc chắn không có ai dám ức hiếp nàng.
Còn Niệm tỷ nữa!
Diệp Huyên lắc đầu cười. Còn rất nhiều người hắn muốn đi gặp mặt, nhất là Niệm tỷ. Năm ấy nàng vừa đi đã không còn tin tức, chẳng biết bây giờ đang ở đâu.
Ngoài ra còn cả Đồ nữa.
Hắn đã nhờ Chương Sứ đi thăm dò tin tức của nàng ấy, nhưng đến giờ vẫn không có phát hiện gì.
Khương Cửu quay sang hỏi hắn: “Đang nghĩ gì đấy?"
Diệp Huyên cười: “Nghĩ về những người quen xưa”.
Khương Cửu nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Huyên vừa mở miệng thì thấy không gian trước mặt mình chấn động. Hắn nhíu mày thật sâu.
Người Dương tộc đã đến La giới!
Không mang ý tốt!
Diệp Huyên cau mày. Chẳng lẽ hắn thật sự phải lật đổ Dương tộc?
Ánh mắt hắn lạnh đi.
Lần này hắn vô cùng tức giận.
Tiểu Cửu hỏi Diệp Huyên: “Sao vậy?"
Hắn thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Chắc ta phải trở lại rồi”.
Tiểu Cửu: “Nhanh vậy sao?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Cửu chần chừ một hồi trước khi nói: “Bảo trọng”.
Diệp Huyên đứng dậy, đi đến vòng tay ôm quanh người Tiểu Cửu. Cơ thể nàng ấy hơi cứng lại trước khi nhanh chóng trở lại bình thường.
Ôm Tiểu Cửu xong rồi, Diệp Huyên chuyển hướng sang Kỷ An Chi. Chỉ thấy nàng ta quay đầu nhìn đi nơi khác với gương mặt ửng đỏ.
Diệp Huyên bật cười, chạy đến ôm chầm lấy nàng ta.
Mềm quá!
Đây là cảm giác đầu tiên.