Sắc mặt Diệp Huyên thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Ha ha!”
Bút Đại đạo đột nhiên bật cười, cười rất vui vẻ.
Diệp Huyên nhún vai: “Vậy ngươi đi đi!”
Nhân linh vội nói: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bảo Thanh Nhi đánh ngươi đâu, ngươi đi đi!”
Nhân linh vui vẻ nói: “Nhân loại, ngươi nói thật à? Ngươi thật sự sẽ không bảo nữ nhân kia đánh ta đúng không?”
Diệp Huyên im lặng.
Mẹ kiếp!
Hình như Nhân linh này nghe không hiểu lời nói móc, phải làm sao đây?
Nhân linh kia lại nói: “Nhân loại, vậy ta đi đây!”
Diệp Huyên: “…”
Vào lúc Nhân linh muốn đi, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Muội muội của ta có tốt tính không?”
Nhân linh thoáng do dự, sau đó hỏi: “Là cô gái váy trắng kia à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Nhân linh vội nói: “Không tốt không tốt! Nàng rất nóng nảy, động một tí là muống ra tay, chúng ta không đánh lại nàng, nàng… nàng quá đáng sợ!”
Trong giọng nói lộ vẻ sợ hãi!
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu ngươi đi rồi, ngươi nói xem nàng có tức giận không?”
Nhân linh hơi do dự, sau đó nói: “Không phải ngươi nói ngươi sẽ không bảo nàng đánh ta à?”
Diệp Huyên cười hỏi ngược lại: “Nhưng nếu như nàng muốn đánh ngươi thì phải làm sao?”
Nhân linh đáp: “Thì ngươi phải bảo nàng đừng đánh ta chứ!”
Diệp Huyên im lặng.
Hình như Nhân linh này hơi ngây thơ.
Nhân linh lại hỏi: “Được không?”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Nàng không nghe lời ta đâu!”
Nhân linh im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Thế này, ngươi đi theo ta ba năm, ba năm sau, ta đảm bảo nàng sẽ không đánh ngươi, ngươi thấy được chứ?”
Nhân linh hỏi: “Ba năm?”
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Chỉ ba năm thôi! Trong vòng ba năm, ngươi đi theo ta, ba năm sau, ngươi sẽ có thể rời đi”.
Nhân linh suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Thật không?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên rồi, ta chưa lừa